Lý thị tuổi đã cao, vốn dĩ ngủ ít. Trong lòng có chuyện thì càng không ngủ được.
Mãi cho đến khi trời hửng sáng, bà mới thức dậy.
Đêm qua rất yên tĩnh, Hồ thị không làm gì cả. Trời sáng rồi, có thể để người đàn bà kia rời đi, bà sẽ không cần lo lắng nữa.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai huynh đệ Chu Bưu trước sau bước ra.
Chu Bưu liền đi về phía căn nhà Hồ thị đang ở.
“Ca ca, huynh đi làm gì vậy?”
“Trời đã sáng rồi, gọi nàng ta rời đi.”
“Ca ca, trời còn chưa sáng hẳn đâu. Huynh bây giờ để nàng ta rời đi cũng không an toàn. Nếu xảy ra chuyện gì, trong lòng huynh cũng sẽ không yên.
Chúng ta bây giờ đi dỡ khuôn đá lạnh lên xe, lúc đó hãy để nàng ta rời đi cũng không muộn.”
Chu Bưu dừng bước, “Ta cho rằng lúc này rời đi, không gặp quá nhiều người, chúng ta ai nấy đều giữ được thể diện.”
“Ca ca, chuyện nàng ta trở về, cả làng hẳn đã đồn khắp nơi rồi. Chuyện ra tiếng vào chẳng biết nói bao nhiêu, chúng ta cũng đừng để ý thêm vài câu nữa.
Điều quan trọng nhất là chúng ta làm việc đừng để người khác nói ra nói vào là được.”
Lý thị cũng đi tới, “A Thành nói đúng. Chúng ta cứ rộng lượng một chút. Con đã hưu nàng ta rồi, giữa hai người đã không còn quan hệ gì nữa.
Những chuyện trước đây hãy bỏ qua đi. Dù sao hôm nay nàng ta cũng phải rời đi, sớm một chút hay muộn một chút cũng không sao.”
Nhị đệ và Nương đều nói như vậy, Chu Bưu cũng không còn cố chấp nữa.
“Thôi được rồi, nghe theo các người. Nhị đệ, bây giờ chúng ta đi dỡ khuôn đá lạnh.”
Hai huynh đệ đi đến phòng làm đá lạnh, bắt đầu bận rộn dỡ khuôn đá.
Họ nói chuyện ngay trước cửa phòng nàng ta, Giang Từ nghe thấy tiếng họ nói chuyện.
nương chồng đêm qua trằn trọc cả đêm, Giang Từ đến nửa đêm mới ngủ được.
Nhìn Tiểu Bảo đang ngủ say bên cạnh, chiếc chăn đơn đã bị đạp sang một bên.
Giang Từ đưa tay kéo chăn lại, đắp lên bụng thằng bé.
Rồi nhẹ nhàng rón rén xuống giường, mặc quần áo vào.
Cầm quần áo đã thay ra tối qua ra khỏi phòng, rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Để quần áo vào chậu gỗ bên ngoài, đổ nửa chậu nước ngâm.
Vệ sinh cá nhân đơn giản. Rồi đi đến phòng làm đá lạnh.
Dỡ khuôn là công việc nặng nhọc, nàng hoàn toàn không thể giúp được.
Vào bên trong một vòng, nói vài câu với họ, rồi ra ngoài giặt quần áo.
Nàng lấy quần áo ra dùng chày đập, từng nhát một, làm Hồ thị tỉnh giấc.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng.
Nằm trên giường nhìn lên xà nhà, Hồ thị ngẩn người một lát.
Đêm qua nàng đã ngồi trong căn phòng này nửa đêm. Mới hoàn toàn chấp nhận sự thật nàng đã bị Chu Bưu hưu thê.
Nàng đã bị hưu, thì không thể tiếp tục ở lại đây.
Dù nàng có cố tình ở lì, Chu Bưu tuyệt đối sẽ không chút do dự ném nàng ra ngoài.
Người đàn ông này quá lạnh lùng, hắn lại có cô gái mình thích, hắn đã hoàn toàn vứt bỏ nàng.
Nàng nằm trên giường, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Nàng đã có một giấc mơ, mơ thấy Chu Bưu và Tiểu Bảo đều tha thứ cho nàng.
Chu Bưu cưng chiều nàng như trước, Tiểu Bảo thì líu lo gọi Nương vây quanh nàng.
Xà nhà trên đầu, cùng với tiếng đập quần áo bên ngoài, kéo nàng trở lại thực tại.
Nàng không cam lòng chút nào.
Trời sáng rồi, nàng phải rời khỏi đây.
Chu Bưu vài ngày nữa sẽ thành thân, Tiểu Bảo cũng sắp có Nương mới, nàng sẽ bị họ hoàn toàn lãng quên.
Họ lại bắt đầu cuộc sống hạnh phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn nàng thì đường phía trước mịt mờ, không biết phải đi đâu?
Một người phụ nữ không có nhà, kết cục lang thang khắp nơi chỉ có đường chết.
Quay về bên cạnh người đàn ông kia sao? Không, nàng đã nhân lúc hắn say rượu, rồi dùng chày đánh ngất hắn mới trốn ra được.
Nếu quay về, nàng dù không bị hắn đánh chết, nàng cũng sẽ không có ngày tháng tốt đẹp.
Kết cục cuối cùng cũng là không được c.h.ế.t tử tế.
Cuối cùng có thể quay về chỉ có nhà nương đẻ.
Nhưng nàng đã bỏ trốn theo người khác, những năm này chưa từng liên lạc với nhà nương đẻ.
Gia đình nương đẻ chắc chắn cũng biết chuyện nàng bỏ trốn. Không biết liệu họ có không cho nàng vào nhà hay không.
Nàng giống như đứng giữa sa mạc vô tận, chỉ có một mình nàng, chờ đợi nỗi sợ hãi vô định.
Trong lòng Hồ thị tràn ngập sự không cam lòng, nhưng nàng lại không có bất kỳ cách nào.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra.
Chu Bưu bước vào,
Hồ thị ngồi dậy từ trên giường, thờ ơ nhìn Chu Bưu, “Huynh không cần vội, ta sẽ rời đi.”
“Ngươi biết là tốt rồi. Bây giờ hãy thức dậy đi. Chúng ta còn có việc phải làm, ngươi tiếp tục ở lại đây không phù hợp.” Chu Bưu nói chuyện mà không biểu lộ cảm xúc.
Hồ thị cũng chấp nhận sự lạnh lùng vô tình của người đàn ông này, “Được, ta dậy rồi sẽ đi ngay.”
Chu Bưu thấy nàng rất hợp tác, rồi liền đi ra ngoài.
Hồ thị xuống giường, chỉnh sửa bản thân gọn gàng, rồi bước ra khỏi phòng.
Thì thấy Giang Từ đang đứng trong sân, phơi quần áo đã giặt sạch lên dây phơi.
Chu Thành đang cột dây vào người bò, trên xe bò chất đầy đồ đạc, phía trên còn được bọc bằng chăn dày.
Mặc dù nàng không biết đó là gì? Nhưng nhà đã mua được bò và xe, điều đó cho thấy những năm nàng đi, họ đã kiếm được không ít tiền.
Người bình thường ít ai có thể mua được.
Tuy nhiên những điều này đều không còn liên quan gì đến nàng nữa, dù có không cam lòng đến mấy, cũng chỉ có thể tự thuyết phục mình chấp nhận.
Thấy nàng đứng ngẩn người ở cửa, Lý thị đã nấu xong cơm, “Ăn sáng rồi đi đi.”
Hồ thị cười lạnh, “Không cần giả nhân giả nghĩa nữa, ta bây giờ sẽ đi.”
Lý thị cũng không ngăn cản nàng, nhìn nàng đi qua trước mặt mình.
Đi được vài bước, Hồ thị dừng lại.
Nàng không quay đầu lại, “Sau này ta sẽ thường xuyên đến thăm Tiểu Bảo, xin các người hãy giữ lời hứa, đừng cản trở.”
Nàng cũng không đợi Lý thị đáp lời mình, mắt không liếc ngang liếc dọc mà đi thẳng ra cửa.
Nhìn nàng cứ thế biến mất ở cửa.
Nàng cứ thế đi rồi ư? Giang Từ khá ngạc nhiên.
Không chỉ nàng, mọi người đều rất ngạc nhiên, không ai nghĩ nàng lại rời đi bình tĩnh như vậy.
“Nàng ta cứ thế đi rồi, sao trong lòng ta lại thấy bất an thế nhỉ?” Lý thị xoa n.g.ự.c nói với Chu Bưu vừa đi đến.
“Nàng ta đã nghĩ thông suốt rồi. Ta đã hưu nàng ta, nàng ta không có lý do gì để tiếp tục ở lại đây. Dù nàng ta không muốn rời đi, nàng ta cũng biết ta nhất định sẽ ném nàng ta ra ngoài.
Nàng ta chỉ có thể rời đi.”
“Con vừa rồi không nghe nàng ta nói sao, nàng ta sẽ thường xuyên đến thăm Tiểu Bảo. Sau này nàng ta sẽ không ba ngày hai bữa chạy đến đây chứ?” Lý thị có chút lo lắng.
Chu Bưu vẻ mặt không quan tâm, “Mặc kệ nàng ta, dù sao chúng ta cũng không còn quan hệ gì với nàng ta nữa, nàng ta muốn chạy đến đây, cũng phải xem Tiểu Bảo có muốn gặp nàng ta hay không.
Nàng ta sẽ không kiên trì được lâu đâu.”
Lý thị gật đầu, “Con nói cũng đúng. Là ta nghĩ nhiều rồi. Các con cứ đi ăn cơm trước đi. Ta đi gọi Tiểu Bảo dậy.”
Hồ thị rời khỏi Chu gia thôn.
Nhà nương đẻ là đường lui cuối cùng của nàng, nàng chỉ có thể cứng đầu quay về nhà nương đẻ.
Dù cha Nương có ghét bỏ nàng làm mất mặt, không cho nàng vào nhà, nàng cũng phải thử.
Dù sao cái nhà hiện tại của nàng là không thể nào quay về được nữa.