Xuyên Không Thành Tiểu Thôn Nữ

Chương 162



Trời đã sáng hẳn.

Hai vợ chồng bò dậy khỏi giường.

Trương Thu Vân hối hận vì đã sớm mai quyến rũ người đàn ông này.

Nàng giờ mệt đến mức không muốn dậy chút nào.

Nhưng việc dâng trà cho nương chồng là chuyện quan trọng, không thể trì hoãn được.

Chỉ có thể c.ắ.n răng bò ra khỏi giường.

Chu Bưu cũng rất tự trách, Trương Thu Vân tuổi nhỏ thì thôi, ngay cả hắn cũng không kiềm chế được.

Hắn tiến lên đỡ nàng, “Nàng không sao chứ?”

Trương Thu Vân cố tỏ ra kiên cường, cười tủm tỉm nói: “Ta không sao.”

Chu Bưu không tin, “Thật không sao?”

Trương Thu Vân xua tay, “Không sao đâu. Ta còn trẻ có sức, chàng không cần lo lắng cho ta.”

Nói rồi nàng bước xuống giường.

Chân vừa chạm đất, mới biết sức tàn phá lớn đến mức nào. Chân mềm nhũn suýt chút nữa không đứng vững.

Chu Bưu không nhịn được bị nàng chọc cười.

Trương Thu Vân thấy hắn cười mình, cũng cười theo, còn tìm cách chữa thẹn, “Ta chỉ là không đứng vững thôi.”

Trương Thu Vân tuy gia cảnh rất tốt, nhưng không hề làm ra vẻ, tính cách phóng khoáng càng giống nam tử hơn.

Chu Bưu ngày càng yêu thích tính cách của nàng.

Trương Thu Vân tiến lên khoác tay hắn, “Tướng công, trời đã sáng như vậy rồi. Sẽ không làm lỡ việc dâng trà chứ?”

“Không sao đâu, dâng trà chẳng qua chỉ là một nghi thức, chỉ cần không quá Thìn thời là được. Ta đi lấy nước vào rửa mặt.” Chu Bưu nói rồi đi ra ngoài.

Trương Thu Vân ngồi bên bàn, trên bàn thậm chí còn có một chiếc gương đồng.

Chiếc gương đồng ở nhà nàng còn không lớn bằng đây, hơn nữa người soi vào cũng không bị biến dạng, vừa nhìn đã biết đã tốn không ít tiền.

Tất cả mọi thứ trong căn phòng này, nàng đều rất thích.

Trước khi xuất giá, nàng đã nghĩ rồi. Cuộc sống ở trong núi chắc chắn không thể sánh bằng bên ngoài.

dù là ăn mặc hay chi tiêu đều không được. Nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần rằng sống trong núi có thể sẽ phải chịu khổ.

Nhưng hiện tại, mọi thứ đều tốt hơn so với lúc nàng ở nhà.

Đặc biệt là Chu Bưu, hồi tưởng lại đêm qua hai người động phòng. Nàng là lần đầu tiên, nương thân từng nói với nàng sẽ rất đau.

Nhưng sự dịu dàng và che chở của Chu Bưu khiến nàng không những không cảm thấy nhiều đau đớn, mà còn là sự hoan lạc.

Nghĩ đến những điều đó, trong gương đồng, mặt nàng ửng hồng.

Nhìn mình trong gương, nàng tự nhủ không được nghĩ lung tung, sắp phải dâng trà cho nương chồng rồi, phải ăn vận sao cho đàng hoàng, đoan trang mới được.

Nàng thay một bộ xiêm y mới cũng màu đỏ, mái tóc chải gọn gàng không một sợi vương.

Lúc này, Chu Bưu bưng một chậu nước đến, đặt lên giá rửa mặt.

Trương Thu Vân đứng trước mặt chàng, xoay một vòng.

"Đẹp không?"

Chu Bưu gật đầu: "Đẹp lắm. Mau rửa mặt đi, giờ cũng sắp đến lúc rồi."

Nghe được câu trả lời này, Trương Thu Vân trong lòng vui vẻ khôn xiết, liền mau mắn đi rửa mặt.

Tuy hai người đã động phòng, Trương Thu Vân cũng đã từ khuê nữ biến thành nương tử của chàng. Nhưng nàng vẫn giữ tính cách tiểu thư khuê các.

Trương Thu Vân rửa mặt xong, Chu Bưu cũng đi rửa mặt, sau đó hai người cùng ra khỏi phòng.

Đây là lần đầu tiên Trương Thu Vân nhìn ngắm toàn bộ sân viện này.

Sân rất rộng, nhà cửa cũng xây rất tốt, tường viện cao hơn hai trượng, toàn bộ đều được xây bằng đá. Người bên trong không nhìn thấy bên ngoài, người bên ngoài cũng không nhìn thấy bên trong, riêng tư rất tốt.

Phòng ốc cũng nhiều, sân viện được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng.

Hoàn toàn khác với những gì nàng tưởng tượng về nhà của những người sống trong núi.

Đây lại là một bất ngờ thú vị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai người cùng nhau đến chính sảnh, dâng trà cho Lý thị. Lý thị lấy ra một đôi vòng vàng, đeo vào cổ tay Trương Thu Vân.

Trương Thu Vân vô cùng kinh ngạc, nàng không ngờ nương chồng lại tặng mình một đôi vòng vàng.

"Nương, cái này quý giá quá."

Chu Bưu cũng không biết, Nương chàng có vòng vàng từ khi nào? Cũng không nói với chàng là sẽ tặng Trương Thu Vân một đôi vòng vàng.

"Nương, người chuẩn bị từ khi nào vậy? Con sao lại không biết?"

Lý thị cười nói: "Bọn ta là người trong núi, chẳng biết gì về thế sự bên ngoài, hiểu biết về chuyện sơn ngoại cũng không nhiều. Gia cảnh chúng ta không tốt, mà con không chê mà gả vào đây.

Chỉ từ điểm này thôi đã có thể thấy con là một cô nương tốt.

Chúng ta không thể bạc đãi con, nhưng ta cũng không biết các cô nương thích gì.

Là A Từ đã cho ta ý kiến, nói rằng làm một đôi vòng vàng thì con chắc chắn sẽ thích.

Chuyện này cũng không nói với Chu Bưu, là A Từ đích thân sai người đặt làm.

Tặng cho con vào ngày này. Chỉ cần con thích, tấm lòng của chúng ta cũng không uổng phí."

Trương Thu Vân nhìn Giang Từ đang đứng bên cạnh nương chồng, nàng biết Giang Từ là người dễ gần, nàng cũng thích nàng ấy, nhưng không ngờ nàng ấy lại bảo nương chồng làm cho mình một đôi vòng vàng.

"Con thích lắm. Nương, A Từ, hai người làm con cảm động quá. Con không biết phải nói gì nữa."

Mũi Trương Thu Vân cay xè, nước mắt chực trào trong khóe mắt.

nương chồng đã giao quyền quản gia cho nàng, Giang Từ có trách nhiệm phải nghĩ đến những điều này.

Vòng vàng không rẻ, nhưng nàng nghĩ Trương Thu Vân xứng đáng.

"Chúng ta đều là người một nhà, tỷ là một cô nương tốt, cả nhà chúng ta đều thích tỷ. tỷ xứng đáng để chúng ta đối xử như vậy." Giang Từ cười nói.

Giang Từ khiến Trương Thu Vân cảm động đến mức nhào tới nắm lấy tay nàng hai lần: "A Từ, muội thật tốt. Nương gia của ta đã bồi thường cho ta không ít của hồi môn. Nếu trong nhà hết tiền, cứ lấy ra mà dùng."

"Không cần đâu, nhà chúng ta mỗi ngày đều có tiền vào, không thiếu ngân lượng. Sau này mọi chi tiêu ăn mặc trong nhà đều dùng tiền trong nhà, của hồi môn của tỷ đều là của riêng tyt."

Trương Thu Vân không ngờ lại là như vậy.

Điều này hoàn toàn khác với mọi suy nghĩ của nàng trước khi gả vào.

Giang Từ tiếp tục cười nói: "Sau này tỷ cũng phải tham gia vào, chúng ta người một nhà cùng nhau cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền, để cuộc sống được sung túc.

Cho nên, đừng có gánh nặng trong lòng."

Trương Thu Vân nghe nàng nói vậy, cũng hiểu ý nàng.

Mặt nàng cũng lộ ra nụ cười: "Được."

Giang Từ rất thích hợp làm người quán xuyến mọi việc trong nhà, Chu Bưu từ tận đáy lòng đều kính trọng nàng.

"Thôi được rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi." Lý thị cười đứng dậy.

Giang Từ dắt Chu Tiểu Bảo, bọn họ cùng nhau ngồi vào bàn ăn cơm.

Ăn cơm xong, Chu Bưu phải đi Tây Môn trấn.

Chàng, Giang Từ, và Trương Thu Vân ba người cùng nhau khiêng những khối băng trong hầm băng ra, đặt lên xe bò.

Mấy ngày nay không có tin tức của Chu Thành, Giang Từ buổi tối đều không ngủ được.

Hôm nay là ngày thứ tư Chu Thành rời đi, nếu mọi chuyện thuận lợi thì hẳn chàng đã trở về rồi.

Vì vậy, hôm nay nàng phải cùng đại ca đi Tây Môn trấn.

Trương Thu Vân cũng muốn đi.

Nhưng nàng mới gả về ngày đầu, ra ngoài không thích hợp.

Cho nên chỉ có thể ở nhà.

Giang Từ không có ở nhà, Chu Tiểu Bảo liền đi theo Trương Thu Vân.

Trương Thu Vân không giống mẫu thân, nàng giống một đại tỷ tỷ hơn.

Nàng cùng tiểu bảo chơi ná b.ắ.n chim, hai người thi xem ai có thể b.ắ.n rơi chim trên trời.

Cả sân viện đều vang vọng tiếng cười vui vẻ của Tiểu Bảo.

Lý thị nghe tiếng cười của Tiểu Bảo, cảm thấy ngọt hơn cả ăn mật ong.

Trương Thu Vân không giống một người Nương, mà giống một người bạn chơi hơn.