Xuyên Không Thành Tiểu Thôn Nữ

Chương 182



Hai Nương con ra khỏi phòng, Tôn Tình Nhi và Vương Ba Đan đang ngồi trước bếp lò sắc thuốc.

Tôn Tình Nhi vẫn luôn do dự về việc Nương và những người khác muốn lấy mạng phụ thân nàng.

Dù sao cũng là phụ thân ruột thịt của mình, mặc dù mối quan hệ giữa các nàng không mấy thân thiết, nhưng tận mắt chứng kiến hắn bị sát hại, trong lòng nàng thực sự không thể vượt qua được.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, mẫu thân, hai cữu cữu, bào tỷ Tôn Lan Nhi, cùng với tướng công của nàng đều đã đồng ý. Nàng không thể không đồng ý.

Từ khi biết chuyện này, trong lòng nàng vẫn luôn buồn bực.

Nhìn thấy phụ thân liền cảm thấy hổ thẹn, cho nên nàng không cùng mẫu thân và bào tỷ đưa hắn đi nghỉ ngơi. Mà đi cùng tiểu cữu cữu sắc thuốc.

Vương Ba Đan thấy nàng buồn bực, “Sao vậy? Đây không phải là chuyện đáng mừng sao?”

Tôn Tình Nhi lắc đầu, “Đối với ta mà nói không phải chuyện tốt. Ta không muốn hắn chết. Tiểu cữu cữu, chúng ta không nghĩ ra cách nào khác sao?”

Vương Ba Đan khóe miệng khẽ nhếch, “Hối hận rồi à?”

“Ta đồng ý là vì các ngươi đều đồng ý, ta bị ép buộc. Hắn dù sao cũng là phụ thân ta, bây giờ trong lòng ta rất khó chịu. Ta không biết phải làm sao?” Tôn Tình Nhi nói rồi nước mắt tuôn rơi.

“Bây giờ sự việc đã không còn đường xoay chuyển nữa, chỉ có thể tiếp tục.” Vương Ba Đan biết cô cháu gái này nói không phải giả dối, nàng vẫn còn lương tri.

Nhưng để tránh rắc rối, hắn không thể nói gì với nàng.

“Ngươi không cần suy nghĩ gì cả, người đưa ra chủ ý và làm chuyện này không phải là ngươi.”

Tôn Tình Nhi gật đầu, “Ta biết, lát nữa thuốc sắc xong, người cứ mang qua, ta sẽ không qua đó.”

Vương Ba Đan nói được.

Mất một nén nhang, thuốc đã sắc xong.

Vương Ba Đan đổ thuốc trong ấm vào bát, “Ta sẽ mang qua.”

Vương thị và Tôn Lan Nhi có lẽ vì nóng ruột, đợi mãi thuốc vẫn chưa được mang đến, Tôn Lan Nhi sốt ruột, “Lâu như vậy rồi, sao thuốc vẫn chưa mang đến? Để con qua xem sao.”

Vương thị cũng đứng dậy, “Ta đi cùng con xem sao.”

Hai Nương con đang nói chuyện này, Vương Ba Đan đã bưng bát thuốc sắc xong tới.

Thấy chỉ có một mình hắn, “Tình Nhi đâu?”

“Ta bảo nàng đi xử lý bã thuốc rồi. Tỷ, tỷ đi gọi tỷ phu dậy, uống lúc còn nóng hiệu quả sẽ tốt hơn.”

Vương thị nhìn bát thuốc có màu giống như bùn đất kia, trái tim đập thình thịch không ngừng. Bát thuốc này chỉ cần Tôn Kiên uống xuống, thì trên đời này sẽ không còn Tôn Kiên nữa.

Trong lòng có một thoáng do dự, nhưng rất nhanh đã bị hiện thực kéo lại, nàng đã không còn đường quay đầu.

“Được, ngươi cùng ta vào đi.”

Nói rồi nàng dẫn đầu bước vào phòng Tôn Kiên.

Tôn Kiên tuy nằm trên giường, nhưng không hề ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn đang chờ đợi sự mưu sát của những người thân cận nhất với mình.

Thấy cửa bị đẩy ra, Tôn Kiên lại nhắm mắt lại.

Vương thị đến trước mặt Tôn Kiên, liếc nhìn Vương Ba Đan.

Vương Ba Đan gật đầu.

Vương thị lúc này mới cúi người gọi Tôn Kiên.

Tôn Kiên mở mắt, giả vờ như vừa tỉnh ngủ, “Sao vậy?”

Vương thị nhận bát thuốc từ tay Vương Ba Đan, “Thuốc sắc xong rồi, uống lúc còn nóng đi. Uống xong thì tiếp tục ngủ.”

“Được.” Tôn Kiên ngồi dậy từ trên giường, vươn tay nhận bát thuốc mà Vương thị đưa tới, một hơi uống cạn.

Vương thị đưa tay nhận lại bát, còn chưa kịp đặt xuống bàn, lông mày Tôn Kiên đã nhíu lại.

Sau đó hắn ôm bụng, vẻ mặt đau đớn, “Bụng ta đau quá. Mau đi gọi phủ y đến.”

Tôn Lan Nhi có chút sợ hãi, vẻ mặt phụ thân nàng có chút dữ tợn, nàng trốn sau lưng mẫu thân không dám nhìn.

Vương thị và Vương Ba Đan đều đứng im không động đậy.

“Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau đi tìm phủ y.”

Vương thị mặt vô biểu tình, nàng biết Tôn Kiên đã c.h.ế.t chắc rồi, nói với Vương Ba Đan: “Ngươi đi gọi phủ y đến đây.”

Vương Ba Đan liếc nhìn Tôn Kiên, hắn đã theo Tôn Kiên không ít năm, bất luận ở phương diện nào, hắn cũng đều là người xuất sắc nhất. Nếu không phải biết rõ loại thuốc này là thuốc bổ, do chính tay hắn tự nấu, thì e rằng đã thật sự bị diễn xuất của lão gia hù dọa rồi. Lão diễn quá chân thật.

Sau khi hắn rời đi, Vương thị ngồi xuống mép giường, nàng lạnh lùng nhìn Tôn Kiên ôm bụng quằn quại đau đớn trên giường, trong lòng lại không hề có chút gợn sóng.

Tôn Lan Nhi lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng như vậy, mà người đó lại là cha nàng, sợ đến toàn thân run rẩy. Nếu cha không giao Tôn gia vào tay người khác, nàng cũng sẽ không đồng ý để Nương và các cậu làm như vậy.

Việc này không thể trách nàng, tất cả đều do cha tự chuốc lấy.

Tôn Kiên quằn quại một lúc rồi ngừng hẳn, động tác và biên độ cũng càng lúc càng nhỏ, chỉ còn lại những cơn co giật.

Một giọt nước mắt lướt qua khóe mắt Vương thị, “Ngươi đừng trách ta. Tất cả đều là ngươi ép ta. Nếu không phải ngươi giao hết sản nghiệp Tôn gia đi, chúng ta cũng sẽ không dùng cách này để đối phó với ngươi.

Ngươi yên tâm, đợi ngươi c.h.ế.t rồi, ta sẽ để cháu ngoại của ngươi xuống chôn cùng, trên đường hoàng tuyền các ngươi sẽ không cô đơn đâu. Hai người phụ nữ mà ngươi yêu nhất và mấy đứa con bị ta hại c.h.ế.t của ngươi, đều sẽ ở dưới đó đón các ngươi.

Ở dưới đó, một nhà các ngươi có thể đoàn tụ rồi.”

“Nương, cha không động đậy nữa rồi. Có phải cha đã c.h.ế.t rồi không?” Tôn Lan Nhi kinh hãi nhìn cha đang nằm bất động trên giường.

Lúc này, phủ y cũng bước vào.

“Mau đến xem hắn có phải đã không còn nữa rồi không?” Vương thị phân phó.

Phủ y tiến lên, kiểm tra đôi mắt, đưa tay bắt mạch, “Thuốc của ta đã có tác dụng rồi, hắn không còn khả năng sống sót, hiện tại hắn chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, sẽ không quá một nén nhang, người liền chết.”

“Tốt. Ngươi làm rất tốt. Tiếp theo vở kịch hay sẽ bắt đầu.”