"Thu Vân, muội vất vả rồi. Cha Nương bảo ta nghỉ ngơi dưỡng thai cho tốt. Không thể ra ngoài tiếp tục bán đậu phụ được nữa, việc bán đậu phụ đành phiền muội rồi.
Đây là nho đại ca muội mua cho ta, muội nếm thử xem. Vừa chua vừa ngọt, ngon lắm." Giang Minh Huệ bưng đĩa nho ra, vẻ mặt tỏ ra rất chân thành.
Nếu là trước đây, nàng sẽ nghĩ Giang Minh Huệ đang lấy lòng nàng.
Nhưng bây giờ nàng không nghĩ như vậy nữa.
Nếu nàng ta thật sự lừa ca ca nàng, dùng thủ đoạn bất chính để cướp đi hôn sự của đường muội nàng. Nữ nhân này chính là một cao thủ ngụy trang thâm hiểm.
Trương Thu Vân cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy cái đĩa nàng ta đưa tới.
"Tẩu tẩu thật tốt. Vậy thì ta không khách sáo nữa, tẩu cũng không biết phơi nắng cả buổi sáng, ta suýt c.h.ế.t khát rồi." Vừa nói nàng vừa cầm một quả nho cho vào miệng.
"Nho thật ngọt."
Nụ cười của Giang Minh Huệ cứng lại trên mặt, trong lòng tức giận vô cùng. Nàng ta không nên nhiều lời.
Nàng ta muốn ăn nho, đã nói với Trương Trần Văn rất nhiều lần, hắn mới mua cho nàng ta.
Nàng ta còn chưa nỡ ăn, đã bị con ma thèm ăn này lấy mất hết rồi.
Trương Thu Vân cũng không nói bậy, nàng quả thực vừa nóng vừa khát.
Nàng cũng không kịp nói chuyện, cứ thế từng quả từng quả nho nhét vào miệng.
Miệng vẫn không rảnh rỗi: "Ừm, nho thật ngọt."
Thấy nho trong đĩa càng ngày càng ít, Giang Minh Huệ có chút sốt ruột: "Thu Vân, ăn ít thôi. Ăn nhiều quá bụng sẽ không dễ chịu đâu."
"Không sao. Ta trẻ tuổi sức khỏe tốt mà."
Giang Minh Huệ tuy trong lòng rất không vui, nhưng đối mặt với tiểu cô tử, nàng ta vẫn phải giữ dáng vẻ của một đại tẩu, không thể tranh giành đồ ăn với nàng.
"Thu Vân, muội đừng chỉ lo ăn. Muội đến tìm ta có việc đúng không?"
Trương Thu Vân cầm lấy quả nho cuối cùng cho vào miệng, đưa cái đĩa rỗng cho Giang Minh Huệ.
"Ta có việc đến tìm tẩu."
Giang Minh Huệ nhận lấy cái đĩa rỗng nàng đưa tới, trên mặt suýt nữa không giữ được biểu cảm.
"Có việc thì muội cứ nói đi."
Trương Thu Vân suy nghĩ một lát rồi nói: "Tẩu tẩu. Tẩu biết hôm nay ta đã gặp ai không?"
Giang Minh Huệ chẳng muốn biết nàng ta gặp ai, có liên quan gì đến nàng ta đâu.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng miệng lại không thể nói ra.
Nàng ta gặn ra một nụ cười: "Không phải người mà muội đang tìm đã xuất hiện rồi chứ?"
Trương Thu Vân lắc đầu: "Không phải. Không liên quan gì đến hắn."
"Vậy thì ta không đoán được rồi. Muội cứ nói thẳng đi."
Trương Thu Vân nhìn ra vẻ sốt ruột của nàng ta, chăm chú nhìn vào mắt nàng ta, cười híp mắt nói: "Tẩu tẩu, nửa tháng trước, có một đôi nam nữ ở trước sạp hàng của tẩu, ta đã kể với tẩu về chuyện nam nhân đó mua hai bộ quần áo cho nương tử của hắn. Tẩu còn nhớ chứ?"
Giang Minh Huệ đương nhiên nhớ, cái nha đầu c.h.ế.t tiệt Giang Từ còn ở trước sạp hàng nàng ta mà sỉ nhục nàng ta. Đời này nàng ta sẽ không bao giờ quên.
Chỉ là, Trương Thu Vân nhắc đến chuyện này làm gì?
"Ta nhớ. Hôm nay muội lại gặp họ rồi sao?"
Trương Thu Vân gật đầu: "Tẩu tẩu trí nhớ thật tốt. Nhưng ta chỉ gặp nam nhân đó, nương tử của hắn không đến.
Hắn đến sạp hàng của ta mua hai cân đậu phụ. Nhưng ta không lấy tiền của hắn, trực tiếp tặng cho hắn."
Giang Minh Huệ không hiểu tiểu cô tử vì sao lại làm như vậy?
"Các người không quen biết, lại đem đậu phụ cho người ta sao?"
Trương Thu Vân cười cười: "Tẩu tẩu đừng vội, ta còn chưa nói xong đâu.
Người đó nói nương tử của hắn là đường muội của tẩu, tẩu là đường tỷ của nàng ta. Chúng ta và họ là thân thích. Ta tặng hắn hai miếng đậu phụ chẳng phải rất bình thường sao?"
Giang Minh Huệ không ngờ nam nhân kia lại chủ động tiết lộ mối quan hệ giữa họ, sắc mặt nàng ta liền thay đổi.
Trương Thu Vân đã gặp Giang Từ, nếu Trương Trần Văn biết được dung mạo của Giang Từ, biết nàng ta đã lừa hắn.
Sau này nàng ta sẽ thực sự không có ngày nào yên ổn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tẩu tẩu, tẩu sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như thế?"
Biểu hiện căng thẳng của Giang Minh Huệ đã chứng minh lời nam nhân kia nói là thật. Suy đoán của nàng cũng đều đúng.
Giang Minh Huệ thấy mình thất thố, vội vàng tìm cách chữa lại, nàng ta gặn ra một nụ cười: "Ta không sao. Thu Vân, muội đã mắc lừa rồi, người đó chỉ là một tên lừa đảo thôi.
Gia đình họ trước đây có thù oán với gia đình chúng ta. Sau này gặp hắn thì tránh xa ra. Đừng để ý đến họ."
"Thù oán gì?"
"Chuyện của thế hệ trước, rất phức tạp, nhất thời không nói rõ được."
Trương Thu Vân không vạch trần nàng ta.
Bởi vì trong bụng nàng ta còn mang đứa con của ca ca nàng.
Tính cách của ca ca nàng, nàng rất rõ, tuy không có tài cán gì lớn, nhưng lòng tự trọng của nam nhân lại rất mạnh.
Nếu hắn biết mình bị Giang Minh Huệ đùa bỡn trong lòng bàn tay, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Thấy Trương Thu Vân không nói gì, Giang Minh Huệ trong lòng càng thêm căng thẳng: "Thu Vân, chúng ta là người một nhà. Ta sẽ không hại muội. Nhưng lòng người bên ngoài thì ai mà biết được.
Muội tạm thời thay tẩu vài ngày, đợi khi nào ta khỏe hơn. Sẽ ra thay muội."
"Được rồi, vậy tẩu tẩu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Ta đi đây."
Trương Thu Vân đứng dậy.
Giang Minh Huệ cũng đứng dậy: "Thu Vân, chuyện này không cần nói với ca ca muội và cha Nương đâu. Nếu họ biết muội vô cớ tặng người ta hai miếng đậu phụ, muội sẽ bị mắng đó."
Giang Minh Huệ chột dạ rất rõ ràng, Trương Thu Vân chỉ có thể giả ngây giả dại: "Ta biết. Tẩu cứ nghỉ ngơi cho tốt." Nói xong liền bỏ đi.
Ánh mắt Giang Minh Huệ trở nên âm trầm, nàng ta nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm một mình, hai nắm tay siết chặt lại.
"Giang Từ, đồ tiện nhân nhà ngươi, tất cả là do các ngươi ép ta!"
Trương Thu Vân bước ra khỏi sân, mẫu thân nàng đang cân đậu phụ cho khách.
Nàng bước tới.
"Con đi tìm đại tẩu làm gì?" Mẫu thân nàng rảnh rỗi liền hỏi.
Trương Thu Vân vẫn còn do dự, nàng chưa nghĩ ra chuyện này có nên nói với mẫu thân hay không.
"Không có gì."
Trương mẫu thở dài: "Đại tẩu con bây giờ thai vị không ổn định, con cứ chịu khó vài ngày đi. Đợi nàng ấy dưỡng sức khỏe tốt, đứa bé cũng ổn định rồi. Hẵng để nàng ấy ra thay con.
Đó là đứa con đầu lòng của đại ca con, con cũng không còn nhỏ nữa, phải học cách hiểu chuyện."
Trương Thu Vân biết mẫu thân đã hiểu lầm: "Nương, con tìm nàng ta là có chuyện khác."
"Con tìm nàng ta có thể có chuyện gì?"
Trương Thu Vân do dự nửa ngày, cảm thấy vẫn nên nói với mẫu thân một chút, nghe xem mẫu thân nghĩ thế nào.
Trương mẫu thấy nàng cứ ấp úng, cũng nghiêm túc lại: "Thu Vân, có chuyện gì cứ nói với nương. Đừng giấu nương."
Trương Thu Vân gật đầu: "Nương, người hứa với con là nghe xong chuyện này tuyệt đối đừng tức giận."
"Ta không tức giận, con nói đi."
Trương Thu Vân nói: "Ca ca con có khả năng đã bị Giang Minh Huệ gài bẫy."
Trương mẫu nghe xong, sắc mặt liền thay đổi.
"Con nói cái gì? Giang Minh Huệ đã làm gì ca ca con?"
"Nương, người đừng căng thẳng."
Trương Thu Vân liền kể lại đầu đuôi sự việc cho mẫu thân.
Trương mẫu nghe xong cả người đều biến sắc.
"Ngay từ đầu ta đã biết nàng ta tính kế con trai ta. Nhưng ca ca con cứ khăng khăng nói nàng ta tốt, nhất định phải cưới nàng ta. Giang Minh Huệ lại còn mang thai con của ca ca con, thì ra đã dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.
Thật đáng ghét, nàng ta coi ca ca con như một con khỉ để đùa giỡn."
"Vậy tiếp theo, người định làm gì? Có nên nói cho ca ca không?"