“Khách quan mua đậu…” Giang Minh Huệ thấy có khách đến, vội nở nụ cười đón chào, nhưng khi ánh mắt nàng ta lướt qua Giang Từ, cả người liền sững sờ.
Người nam nhân tuấn tú đứng bên cạnh nàng ta là ai?
“Giang Từ, sao ngươi lại ở đây? Hắn là ai?”
Giang Từ đưa tay khoác vào cánh tay Chu Thành, làm ra vẻ mặt khoa trương: “Đường tỷ, là tỷ đó sao? Ta suýt nữa không nhận ra. Mới không gặp bao lâu mà sao tỷ tiều tụy đến vậy? Trông già đi mấy tuổi rồi đó.”
Giang Minh Huệ thấy nàng ta như biến thành người khác, trước kia ở nhà, nàng ta nói chuyện với mình đều rụt rè sợ sệt.
Bây giờ đã xuất giá, lại trở nên lanh lợi sắc sảo, gan cũng lớn hơn nhiều, dám châm chọc nàng ta. Tức đến đỏ bừng cả mặt.
Giang Từ thấy nàng ta biến sắc, liền biết mình đoán không sai. Giang Minh Huệ quả nhiên sống không như ý ở nhà chồng.
Nàng tiếp tục buông lời chọc tức: “Phải rồi, đường tỷ, tỷ là thiếu nãi nãi của nhà họ Trương, không phải còn đang mang thai sao? Sao người nhà chồng lại để tỷ ra ngoài làm việc thế này? Phu quân của tỷ cũng quá vô dụng rồi, thật là không ra thể thống gì.”
“Không cần ngươi bận tâm. Người nhà chồng đối xử với ta rất tốt. Phu quân của ta còn coi ta như bảo cha., muốn gì thì mua nấy, muốn ăn gì thì người hầu làm sẵn dâng đến tận nơi. Ta sống tốt lắm.”
“Biết tỷ sống tốt, ta cũng yên tâm rồi.” Giang Từ cười tủm tỉm nói.
Giang Minh Huệ rõ ràng biết nàng đang châm biếm mình, nhưng những lời nói và biểu cảm đó lại khiến nàng ta không thể nổi giận, ánh mắt lại lướt qua khuôn mặt của nam nhân kia.
Người mà Giang Từ gả cho là ai, nàng ta biết rõ hơn ai hết. Đó chính là tên quái thai xấu xí nổi danh gần xa.
Mà nam nhân trước mặt này lại cao lớn cường tráng, đầy khí chất nam nhân, quan trọng nhất là còn có một dung mạo cực kỳ tuấn tú. Không thể nào là phu quân mới cưới của nàng ta được.
“Giang Từ, ngươi thân mật với nam nhân khác như vậy, chẳng lẽ không sợ tên quỷ quái xấu xí kia của ngươi biết được sẽ đánh c.h.ế.t ngươi sao?”
“Thật ngại quá, ta chính là phu quân của nàng ấy.”
Chu Thành cũng không ngờ tiểu nương tử của mình lại có sức chiến đấu mạnh mẽ đến vậy, lời nói câu nào câu nấy như đ.â.m vào lòng người. Căn bản không cần hắn ra tay. Nàng quả thực đã khác xưa.
Giang Từ cười nói: “Phu quân, không cần giải thích với nàng ta nữa. Chàng không phải nói còn muốn mua quần áo cho ta sao? Đừng chậm trễ thời gian nữa.”
Chu Thành nhìn tiểu nương tử của mình với vẻ mặt cưng chiều: “Cũng không còn sớm nữa, đi thôi.”
Hai người cũng không chào Giang Minh Huệ mà cứ thế nghênh ngang rời đi.
Giang Minh Huệ suýt chút nữa tức chết, trước nay vẫn luôn là Giang Minh Huệ nàng ta lấn át nàng, khi nào thì đến lượt nàng ta lấn át mình chứ.
“Vừa rồi là ai thế?” Trương Trần Văn loạng choạng bước đến.
Giang Minh Huệ vừa nhìn thấy hắn, một luồng mùi rượu nồng nặc xộc tới. Hắn lại uống rượu rồi. Nghĩ đến nam nhân vừa rồi, rồi nhìn lại người đàn ông mà mình đã tốn bao thủ đoạn để cướp lấy, trong lòng càng thêm bực bội.
“Không quen biết.” Nàng ta nói với giọng cục cằn.
“Các ngươi nói chuyện lâu như vậy, cũng không mua đậu phụ của nhà ta, ngươi nói không quen biết ư? Nói thật cho ta nghe.” Trương Trần Văn tuy đã uống rượu nhưng vẫn chưa đến mức bị lừa gạt.
Giang Minh Huệ không sợ Trương Trần Văn, nhưng nàng ta sợ cha nương chồng. Nếu nàng ta chọc Trương Trần Văn tức giận, cha nương chồng nhất định sẽ mắng nàng ta.
Chỉ đành nói thật: “Đường muội của ta.”
Trương Trần Văn tuy từng có hôn ước với Giang Từ, nhưng hai người chưa từng gặp mặt. Hôn nhân là do cha Nương định đoạt, lời mai mối, không cần gặp mặt cũng có thể trực tiếp định hôn sự.
Đương nhiên, Giang Minh Huệ và hắn là một ngoại lệ.
Nghe nói đó là đối tượng đã hủy hôn với mình, Trương Trần Văn cũng mất hứng thú.
Giang Minh Huệ từng cho hắn gặp Giang Từ, nàng ta gầy gò bé nhỏ không nói, khô khan một chút khí chất nữ nhân cũng không có, trên mặt lại có một vết bớt xấu xí, dù chỉ nhìn từ xa một cái, hắn vẫn bị dọa không ít.
Bây giờ nghĩ lại còn muốn chau mày, hắn chưa từng thấy ai xấu đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giang Từ cùng Chu Thành dạo quanh trấn một vòng, hai bên đường phố có rất nhiều cửa tiệm, những thứ cần dùng trong sinh hoạt cơ bản đều có thể mua được.
Trên trấn này có hai tiệm có thể làm quần áo, một tiệm bán vải, một tiệm là tiệm may. Thời cổ đại không như hiện đại, vật tư thời này rất khan hiếm.
Đặc biệt là quần áo, các loại vải vóc rất hiếm.
Hỏi thăm một chút thì một bộ quần áo rất bình thường cũng phải hai trăm văn trở lên, chất liệu thô cứng, kém co dãn.
Nhưng đối với người bình thường thì đã rất tốt rồi.
Người nhà họ Giang mặc cũng đều là loại quần áo như vậy. Đương nhiên nàng không được mặc đồ mới, mà đều là đồ cũ đường tỷ để lại. Bởi vì Giang Minh Huệ lớn hơn nàng hai tuổi.
Nàng để ý một chiếc váy màu xanh nhạt.
“Thích thì cứ thử đi.” Chu Thành chỉ vào bộ quần áo đó: “Chưởng quầy, lấy chiếc váy màu xanh nhạt kia cho nương tử ta thử.”
Chưởng quầy là một phụ nữ trung niên, trông hiền lành dễ mến, vừa nói chuyện đã nở nụ cười nhiệt tình: “Công tử quả là có mắt nhìn, đây là mẫu mới ta vừa làm xong.”
Bà ta lấy quần áo xuống đưa cho Giang Từ.
Cầm lấy chất liệu, cảm giác mềm mại hơn hẳn. Giá chắc chắn cũng không rẻ, nếu quá đắt, nàng cũng ngại mua.
“Chưởng quầy, chất liệu này không rẻ đâu nhỉ? Nếu đắt quá, ta sẽ không thử nữa.”
“Nương tử cứ thử trước đi, giá cả cũng không phải là cố định. Đều có thể thương lượng.”
Chu Thành cũng nói: “Hôm nay là để mua quần áo. Không cần sợ tốn tiền.”
Chưởng quầy cười tươi như hoa, kéo Giang Từ nhiệt tình nói: “Phu quân của nương tử đã nói rồi, nương tử còn chần chừ gì nữa? Phu quân như nương tử đây không nhiều đâu. Mau vào trong đi.”
Khi Giang Từ thay xong quần áo từ trong đi ra, không chỉ Chu Thành mà ngay cả chưởng quầy cũng sững sờ.
Chiếc váy màu xanh nhạt yểu điệu thướt tha, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng càng thêm rạng rỡ sáng ngời.
Nếu nói vừa rồi còn là một cô gái nhà quê, thì bây giờ chính là người bước ra từ trong tranh.
“Đẹp quá đi mất.” Chưởng quầy không kìm được mà thốt lên khen ngợi.
Mắt Chu Thành nhìn thẳng đờ ra, câu nói người đẹp vì lụa, ngựa hay vì yên cương, ở giây phút này đã được cụ thể hóa.
Giang Từ cười hỏi chàng: “Thế nào?”
Chu Thành lúc này mới hoàn hồn, gật đầu: “Đẹp lắm.” Rồi chàng nhìn về phía chưởng quầy: “Ta thấy màu hoa hạnh cũng đẹp.”
Chưởng quầy vội vàng tiến lên chào hàng: “Công tử có mắt nhìn lắm. Da của nương tử trắng trẻo, chiếc này sẽ đẹp hơn nữa.” Nói rồi bà ta cũng lấy ra.
Kiểu dáng thực ra đều giống nhau, chỉ khác màu sắc mà thôi. Cũng không còn sớm nữa, còn phải đi một canh giờ đường núi. Về muộn, trên đường sẽ rất nguy hiểm.
“Không cần thử nữa, xin hỏi giá bao nhiêu một bộ?” Giang Từ hỏi.
“Đẹp thật. Còn không? Chúng ta cũng muốn một bộ.” Từ bên ngoài bước vào một cô nương, chỉ vào bộ quần áo Giang Từ đang mặc mà hỏi chưởng quầy.
“Màu này hết rồi.”
“Lấy chiếc màu hoa hạnh trên tay nàng ấy cho ta thử.”
“Chiếc đó chúng ta cũng lấy rồi, cô nương chọn màu khác đi.” Chu Thành vội vàng cầm lấy chiếc váy màu hoa hạnh.
Chưởng quầy mỉm cười nói với cô nương kia: “Kiểu dáng này bây giờ không còn nữa. Nếu cô nương thích, có thể đặt may, ba ngày là có thể lấy được.”