Ngày hôm sau.
Lý thị trời vừa tờ mờ sáng đã thức dậy, đêm qua bà ấy cứ nghĩ về Tiểu Bảo nên không ngủ được chút nào.
Thức dậy ra ngoài đổ bô.
Khi mở cánh cổng gỗ của sân, một vật gì đó đã rơi xuống đất từ khe cửa.
Lý thị đặt bô tiểu sang một bên, cúi người nhặt vật rơi trên đất lên.
Đó là một chiếc khăn tay màu trắng rất đỗi bình thường.
Trên đó có viết một hàng chữ bằng thứ màu sắc tươi rói như máu.
Lý thị là người biết chữ, khi nhìn thấy hàng chữ trên đó, sắc mặt bà ấy thay đổi hoàn toàn, bàn tay cầm khăn không ngừng run rẩy.
Lúc này, Chu Bưu cũng đã thức dậy.
Mỗi sáng, Huynh ấy đều phải dậy sớm ra ngoài gánh nước, nếu không sẽ không có nước dùng.
Huynh ấy cũng thức trắng một đêm.
Vừa ra ngoài đã thấy mẫu thân cúi đầu đứng trước cổng lớn của sân, thân thể có chút run rẩy.
Huynh ấy bước tới: “Nương, người đứng đây làm gì?”
Lý thị nghe thấy tiếng động, nước mắt nhạt nhòa nhìn Chu Bưu, run rẩy đưa vật trong tay cho Huynh ấy : “Tiểu Bảo có tin rồi. Mau gọi A Thành và A Từ dậy!”
Chu Thành và Giang Từ đêm qua cũng không ngủ được bao nhiêu, sáng sớm yên tĩnh như vậy, tiếng mở cửa và tiếng bước chân bên ngoài đều có thể nghe thấy.
Hai người cũng đã thức dậy từ lâu, đều đã mặc quần áo chỉnh tề, liền đẩy cửa bước ra ngoài.
Liền thấy Chu Bưu cầm vật gì đó trong tay, bước về phía họ.
“Nhị đệ, đệ muội, mau xem. Đây là thứ bọn bắt cóc để lại.” Chu Bưu liền đưa chiếc khăn tay trong tay cho Chu Thành.
Chu Thành vẻ mặt nghiêm trọng đón lấy chiếc khăn tay có viết chữ, Giang Từ là người hiện đại, trên đó toàn là chữ phồn thể nhiều nét, đơn giản thì nàng có thể đoán mò nhận ra một ít, còn một số thì nàng hoàn toàn không biết.
Thế nên nàng hỏi Chu Thành: “Trên đây viết gì vậy?”
Chu Thành đọc xong, đưa khăn tay lên mũi ngửi thử, có một mùi m.á.u tanh nồng. Trong đôi mắt chàng xẹt qua một tia hàn quang: “Đây là do bọn bắt cóc để lại. Nói rằng Tiểu Bảo đang trong tay hắn, những chữ trên đây được viết bằng m.á.u của Tiểu Bảo. Cảnh cáo chúng ta nếu muốn Tiểu Bảo bình an vô sự thì không được báo quan.
Còn hẹn ta một mình đi đến một nơi. Không được dẫn theo bất kỳ ai.
Nếu phát hiện ta không làm theo lời hắn, hắn sẽ g.i.ế.c con tin, chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại Tiểu Bảo nữa.”
Giang Từ có chút bất an, chuyện nàng lo lắng suốt đêm qua rốt cuộc vẫn xảy ra: “Xem ra bọn bắt cóc là nhằm vào chàng. Chắc không phải người Giang gia.”
Lý thị nghe xong càng thêm căng thẳng: “Con nói gì? Không phải người Giang gia ư?”
Giang Từ gật đầu: “Nếu Tiểu Bảo bị người Giang gia bắt đi, họ sẽ trực tiếp dùng Tiểu Bảo để uy h.i.ế.p chúng ta. Đưa ra mục đích của họ, bảo chúng ta làm theo là được.
Nhưng kẻ này rõ ràng không phải. Hắn chỉ đích danh A Thành đơn độc đến gặp mặt. Điều này cho thấy mục đích của kẻ này khi bắt Tiểu Bảo đi là nhắm riêng vào A Thành.”
Chu Thành gật đầu: “Nàng nói không sai. Kẻ này quả thật là nhằm vào ta.”
Lý thị vươn tay kéo Chu Thành lại: “Con rốt cuộc đã đắc tội với kẻ nào? Có mối thù oán lớn đến mức này, phải đi đến bước đường này ư?”
Chu Bưu cũng đã hiểu ra: “Nhị đệ, có phải là kẻ ở Tây Môn Trấn kia không?”
“Chắc là vậy.”
Lý thị không hiểu rõ: “Các con còn có chuyện giấu ta, rốt cuộc là sao thế?”
Sự việc cũng không cần thiết phải giấu mẫu thân nữa, Chu Bưu liền kể lại chuyện một cách đơn giản.
Lý thị nghe xong càng thêm lo lắng: “Con không thể đi một mình, hãy dẫn theo ca ca con cùng đi. Nếu không ta sẽ không yên tâm.”
“Đúng vậy, ta đi cùng nhị đệ, đệ cứ để lại dấu hiệu trên đường. Ta sẽ đi theo dấu hiệu của đệ. Chúng ta không đi cùng nhau, hắn sẽ không phát hiện ra đâu.”
Chu Thành lắc đầu: “Không được, trên đó hắn viết rất rõ ràng, bảo ta đi một mình. Không thể mạo hiểm tính mạng của Tiểu Bảo được. Nàng đừng lo lắng cho ta, ta có khả năng tự bảo vệ mình. Ta cũng muốn biết kẻ này rốt cuộc là ai?”
Sự việc đã đến bước đường cùng, Giang Từ tuy rất lo lắng cho sự an nguy của Chu Thành khi chàng đơn độc lên đường, nhưng cũng không có cách nào khác.
Lý thị lau đi nước mắt trên mặt: “A Thành, nương đi làm cơm cho con. Ăn no mới có sức lực.”
Nói xong liền đi làm cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chu Thành ăn xong bữa.
Chàng phải đi theo lộ trình mà bọn bắt cóc để lại để đến nơi đó, gặp mặt bọn chúng.
Giang Từ trong lòng rất lo lắng: “A Thành, chàng nhất định phải cẩn thận. Ta ở nhà đợi chàng trở về.”
Khóe môi Chu Thành khẽ cong lên, ban cho nàng một nụ cười: “Nàng yên tâm, ta sẽ mang Tiểu Bảo bình an trở về.”
Lý thị nắm lấy tay chàng, mắt đã đỏ hoe: “Nương cũng ở nhà đợi con. Con nhất định phải mang Tiểu Bảo bình an trở về.”
Chu Thành gật đầu, nhìn Chu Bưu: “Đại ca, huynh ở nhà trông chừng nương và A Từ. Đừng đi đâu cả, cứ ở nhà đợi tin tốt của ta.”
“Được.”
Chu Thành một mình rời đi.
Chàng đi theo lộ tuyến bọn bắt cóc cung cấp, đi nửa canh giờ, đến địa điểm mà bọn bắt cóc đã chỉ định cho chàng.
8_Đây là một sườn núi giữa lưng chừng, xung quanh không có thôn trại nào, chỉ có một căn nhà nhỏ hình chữ Nhân (người) được dựng bằng đá và tranh tre, người dân miền núi gọi là ‘Mã Giá Tử’.
Là nơi chuyên dùng để nghỉ chân cho những người dân miền núi vào rừng săn bắn, hoặc làm các việc khác mệt mỏi.
Chu Thành đi đến bên căn nhà nhỏ, chàng nghĩ người đó hẳn đang ở trong nhà. Chàng không tiếp tục tiến lên mà dừng bước, hướng về phía căn nhà nói: “Ta đến rồi. Ngươi ra đây đi.”
Đáp lại chàng ngoài tiếng chim hót véo von, còn có tiếng xào xạc của lá cây do gió nhẹ thổi qua.
Chàng không đợi được hồi đáp từ người trong nhà.
Lông mày Chu Thành nhíu chặt lại, chàng nhấc chân đi thẳng đến cửa căn nhà: “Ngươi không ra, vậy ta sẽ vào.”
Vẫn không có hồi đáp.
Chu Thành vươn tay trực tiếp đẩy cửa ra.
Trong căn phòng đơn sơ chưa đầy ba mét vuông, chỉ có một tảng đá hình chữ nhật được đặt ở đó, chuyên dùng để người ta nghỉ ngơi.
Ngoài những thứ đó ra, bên trong trống rỗng không có gì cả.
Chu Thành đang có chút tò mò, kẻ này bảo chàng đến đây mà lại không xuất hiện, trong lòng tự hỏi rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Vô tình lại thấy trên mặt đất có viết một hàng chữ nhỏ.
Chàng bước vào trong.
Trên mặt đất viết: “Hãy tiếp tục đi về phía Đông, đến Hắc Hùng Lĩnh, ở đó cũng có một ‘Mã Giá Tử’ tương tự. Tìm thấy ‘Mã Giá Tử’ đó, ta sẽ đợi ngươi ở đó.
Đọc xong thì hãy xóa chữ trên đất đi.
Mọi hành động của ngươi đều nằm trong mắt ta, đừng hòng giở trò, một khi bị ta phát hiện, vậy thì ngươi cứ đến đây để thu xác đứa trẻ đi.”
Chu Thành xóa chữ trên đất đi.
Sau đó bước ra ngoài, đi về phía Đông.
Hắc Hùng Lĩnh chàng biết, vì nơi đó có nhiều gấu nên mới có tên như vậy.
Trừ khi là thợ săn, còn những người dân miền núi bình thường tuyệt đối sẽ không đến đó. Bởi vì khả năng gặp gấu ở đó quá lớn.
Nhiều năm trước, chàng từng nghe nói có một thợ săn vào rừng săn bắn, cuối cùng không trở ra. Sau đó rất nhiều người cùng nhau vào rừng tìm kiếm, chỉ tìm thấy bộ xương đã bị gấu ăn thịt còn sót lại.
Kẻ này điên rồi, hắn ta lại dám đưa Tiểu Bảo đến đó.
Nếu thật sự gặp phải gấu, Chu Thành không dám nghĩ tiếp.
9_Đợi đến khi chàng vội vàng đi tới chân núi Hắc Hùng Lĩnh, đã là giờ Ngọ.
Chàng chỉ nghỉ ngơi một lát, hái vài quả dại bên đường ăn, rồi cầm đao vừa mở đường vừa lên núi.
Cũng không biết đã đi bao lâu, cuối cùng chàng cũng nhìn thấy căn ‘Mã Giá Tử’ nằm trên sườn núi.
Chàng không dừng lại nửa khắc, đi thẳng đến trước ‘Mã Giá Tử’.
Căn ‘Mã Giá Tử’ đó đã đổ nát tàn tạ, có chỗ mái nhà đã sập, xung quanh mọc đầy cỏ dại. Ở hướng cửa ra vào, cỏ dại bị đổ rạp xuống, là dấu vết do người đi lại giẫm đạp.
“Ta đến rồi, ngươi ra đây đi.”
Lời vừa dứt, cánh cửa cũ nát của ‘Mã Giá Tử’ liền bị đẩy ra.