Xuyên Không Thành Tiểu Thôn Nữ

Chương 88



  Giang Từ cùng Chu Thành trở về nhà thì đã qua giữa trưa.

  Băng trong xe bò đã hết, Lý thị cùng Chu Bưu hai người đều rất vui mừng.

  Điều này chứng tỏ số băng mang đi đều đã bán hết sạch.

  “Hôm nay thuận lợi không?” Chu Bưu hỏi.

  Giang Từ xuống xe bò, cười đáp, “Rất thuận lợi. Một xe băng được bán sạch. Kiếm được hai lượng bạc.”

  “Thật sự có thể bán được nhiều bạc như vậy sao? Trước đây con nói ta còn hơi không tin. Người nào lại mua nhiều băng như thế?” Lý thị vô cùng kinh ngạc.

  “Nghĩa trang.”

  Nghe Chu Thành nói vậy, Lý thị giật mình.

  Nhưng cũng không lấy làm lạ.

  Ai cũng biết đó là nơi nào. Công dụng của việc mua băng đương nhiên cũng hiểu rõ.

  “Không ngờ đơn hàng đầu tiên, lại là bán cho nghĩa trang, đáng sợ quá…”

  Lý thị đối với những nơi như nghĩa trang luôn có lòng kính sợ. Trong nhận thức của bà, nơi đó đại diện cho sự không sạch sẽ, đại diện cho điềm xui.

  Chu Bưu lại không cho là vậy, “Đây không phải rất bình thường sao? Làm ăn buôn bán nào còn có chuyện kén cá chọn canh. Hơn nữa, nghĩa trang cũng là một nơi hợp pháp, do quan phủ trực tiếp quản lý.

  Có gì đáng sợ đâu.”

  “Đại ca nói đúng, nương, đừng có thành kiến với nghĩa trang, hôm nay con đã vào trong đó rồi. Bên trong rất sạch sẽ, còn có cả đạo sĩ, không đáng sợ như trong tưởng tượng đâu.

  Họ còn muốn hợp tác lâu dài với chúng ta nữa.

  Cứ hai ngày lại giao băng một lần, cho đến khi trời trở lạnh không cần băng nữa thì thôi.” Chu Thành vừa buộc bò vào cọc, vừa nói.

  “Thời tiết này còn phải nóng thêm hai tháng nữa. Hai ngày giao một lần, vậy là hai tháng có thể kiếm được tiền của một tháng sao?

  Mỗi lần hai lượng bạc, vậy ba mươi ngày có thể kiếm được nhiều thế sao?” Lý thị trợn tròn mắt giơ tay khoa tay múa chân, vẻ mặt không thể tin được.

  Giang Từ cười nói: “Người tính không sai đâu ạ.”

  Lúc này Lý thị vô cùng khâm phục Giang Từ.

  Nha đầu này mới về nhà, ai mà ngờ nàng ta lại có bản lĩnh như vậy.

  Con trai bà cưới được một bảo cha. rồi.

  “A Từ, A Thành có thể cưới được con, quả là phúc khí của cả nhà chúng ta.”

  Chu Thành cũng ngẩng cao đầu tự hào nhìn Giang Từ, đó là bảo cha. của hắn.

  Giang Từ có chút ngượng ngùng, “Nương, con có thể gả cho A Thành mới là phúc khí của con. Không có người thì làm sao con có được cuộc sống tốt đẹp bây giờ.”

  “Ha ha ha, con bé này nói chuyện thật khiến người ta vui lòng. Mệt rồi phải không, mau về phòng nghỉ ngơi đi, ta đi làm cơm cho hai đứa.”

  “Không cần đâu nương, con và A Thành đã ăn trưa rồi. Bây giờ không đói.

  Con đi nghỉ một lát, lát nữa còn phải làm băng để mai đi bán nữa.”

  “Không phải nói hai ngày giao một lần sao?”

  “Nương, người mua băng đâu chỉ có mỗi nghĩa trang. Còn có những người khác cũng cần mà.

  Còn hai tháng nữa, không thể lơ là một ngày nào. Qua đoạn thời gian này, trời lạnh rồi, băng sẽ không bán được nữa. Chúng ta tranh thủ cơ hội này. Kiếm một khoản kha khá.” Giang Từ cười nói.

  “Chỉ là ngày nào cũng như vậy, con quá vất vả rồi, có chịu nổi không?”

  “Không sao đâu ạ. Việc nặng đều là của đại ca. Con chỉ điều chỉnh tỷ lệ công thức thôi. Một chút cũng không mệt. Chỉ là vất vả đại ca rồi.”

  Chu Bưu gãi đầu ngượng ngùng, “Ta không sợ mệt.”

  “Đều là người một nhà, sao còn khách sáo thế. Đại ca. Trên xe là đồ dùng huynh cần để kết hôn, hôm nay đã mua sắm đủ cả rồi.”

  Lý thị cũng nhìn thấy đồ trên xe, những bông gòn trắng như tuyết, mặt chăn bằng gấm lụa, và cả ruột chăn mềm mại.

  Đều là đồ tốt.

  “Nương, đây đều là A Từ tự tay chọn lựa, đều là vải vóc và bông tốt nhất.

  Nàng ấy muốn để đại tẩu biết rằng tuy chúng ta không có tiền, nhưng nguyện ý dùng những thứ tốt nhất, để nàng ấy biết chúng ta coi trọng nàng ấy.” Chu Thành đã nói hết tâm ý của Giang Từ ra.

  “Bây giờ các con biết vì sao ta lại để A Từ lo chuyện này rồi chứ. Bởi vì các con đàn ông căn bản sẽ không tận tâm như vậy.”

  Chu Bưu cảm kích sự tận tâm của Giang Từ, đối với nàng cũng tăng thêm một phần kính phục.

  Giang Từ đưa số tiền còn lại, và hai lượng bạc bán được cho Lý thị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

  Vẫn luôn là nương chồng quản lý gia đình, tiền Chu Bưu và Chu Thành kiếm được đều ở chỗ Lý thị.

  Ai cần dùng tiền, thì sẽ chi từ khoản tiền này ra.

  Việc giao tiền cho Lý thị là lẽ thường tình.

  Giang Từ có chút mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi, nàng vừa nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi.

  Khi Chu Thành bước vào, nàng đã ngủ say rồi.

  Trên mặt Chu Thành nở nụ cười cưng chiều, hắn đi đến bên giường, kéo rèm cửa xuống.

  Căn phòng lập tức tối sầm lại. Ngủ như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.

  Rồi hắn nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

  Hắn không nghỉ ngơi, vác cái gùi, cầm một con d.a.o phát cho vào trong gùi.

  Hắn đi ra từ phòng chứa đồ.

  “A Thành, đệ định đi đâu vậy?” Chu Bưu đi tới.

  “Ta vào núi xem, những cái bẫy đã đặt có bẫy được thú rừng nào không. Mai sẽ mang ra trấn bán cùng.”

  “Đệ chờ ta, ta đi cùng đệ.”

  Chu Thành giữ hắn lại, “Không cần, huynh ở lại giúp A Từ làm băng đi.”

  “Kịp mà. Bây giờ mới là giờ Mùi, đến tối còn một khoảng thời gian nữa. Hai huynh đệ chúng ta cùng đi cũng sẽ nhanh đi nhanh về thôi.”

  Chu Bưu trực tiếp lấy cái gùi, cùng Chu Thành vào núi.

  Trong núi cây cối rậm rạp, ánh nắng mặt trời không thể chiếu vào hoàn toàn, lại có gió núi thổi qua, nhiệt độ dễ chịu, thoải mái hơn nhiều so với bên ngoài núi.

  Vì thường xuyên ra vào, Chu Thành rất quen thuộc với những khu rừng có đặt bẫy.

  Bẫy ở phương vị nào, hắn đều có thể dễ dàng tìm thấy.

  Vì vậy, hai người vào núi gần như không tốn nhiều sức lực.

  Bây giờ chính là mùa trái cây rừng chín rộ.

  Chu Thành và Chu Bưu đều rất ăn ý, hễ thấy có trái cây rừng chín, thơm ngọt, đều tiện tay hái bỏ vào gùi.

  Vì Giang Từ và Tiểu Bảo đều thích ăn.

  Hai người vừa ăn vừa tiến về phía trước.

  Vẫn chưa đến nơi, đã hái được rất nhiều rồi.

  Cảm thấy đã đủ rồi, liền không còn chú ý đến trái cây rừng nữa, trực tiếp đi đến đích.

  Vì Chu Thành biết từng vị trí của cái bẫy, nên sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian để tìm kiếm.

  Trong thời gian nhanh nhất, đã tìm khắp tất cả các bẫy.

  Thu hoạch được ba con thỏ rừng, hai con gà rừng, một con lợn rừng cỡ vừa.

  Lợn rừng là loài động vật rất thông minh, có thể bắt được lợn rừng trong bẫy là cần may mắn.

  Hôm nay vận may của họ không tệ.

  Hai huynh đệ cùng nhau kéo con lợn rừng ra khỏi bẫy.

  Mép con lợn rừng đang chảy máu, chân cũng bị gãy. Nhưng nó vẫn rất hung hăng, còn muốn chạy trốn.

  Chu Thành sao có thể cho nó cơ hội? Hắn đưa tay kéo một sợi dây mây từ dưới đất lên, liền trói cha. chân con lợn rừng lại.

  Dù vậy, nó vẫn không từ bỏ. Vẫn giãy giụa trên mặt đất.

  Chu Bưu xách nó trên tay thử trọng lượng, “Chắc phải có ba mươi cân. Đệ thử xem.”

  Chu Thành cũng cầm con lợn rừng trên tay thử, “Khoảng đó. Ba mươi cân chỉ có hơn chứ không kém.”

  Nói xong hắn xách lên bỏ vào gùi của mình.

  “Ở đây hẳn còn có những con lợn rừng trưởng thành khác, có muốn tìm thử không.” Chu Bưu nói.

  “Trời cũng không còn sớm nữa, hôm nay thu hoạch cũng không tệ. Về còn phải giúp A Từ làm băng, trở về thôi.”

  “Được, vậy chúng ta trở về thôi.”

  Hai người không dừng lại, Chu Thành cõng con lợn rừng.

  Trong gùi của Chu Bưu có trái cây rừng, vì vậy ba con thỏ rừng, hai con gà rừng sau khi buộc bằng dây mây thì được xách trên tay.