Xuyên Không Trở Thành Tên Què Ăn Bám

Chương 106



Ít nhất có bốn người hầu bận rộn việc riêng. “Nhị ca và Tiểu Mãn đến rồi.”

Một chàng trai trẻ đến đón tiếp, Tiểu Mãn gọi: “Tiểu thúc.” Đỗ Hạn cũng gọi.

“Đây là Tiểu Đỗ sao, trước nghe thúc nói, thật tuấn tú và lịch sự.”

Chu Vãn Thanh quan sát Đỗ Hành, trước kia chồng ông về quê uống rượu thì ông không đi, nghe nói cháu trai có tướng công tuấn tú và là người đi thi thì ông cứ tưởng trượng phu nói khoác, giờ gặp rồi thì đúng thật.

Ông bất ngờ, một chàng trai quê mùa lại có phúc khí như vậy.

Gặp mặt xong, Đỗ Hành và Tiểu Mãn chuẩn bị ngồi thì nghe tiếng ho nhẹ, ngước nhìn thì thấy một ông già ăn mặc quý phái.



Tần Hùng vội vàng gọi: “Chu lão gia, hôm nay ngài cũng đến à.” Tiểu Mãn cũng cung kính gọi: “Chu lão gia.”

Thực ra nên gọi ông họ*, trước đây cậu vẫn gọi vậy nhưng ông ta xem thường họ hàng nông dân, gọi ông họ thì ông ta không thích.

*姥爷 – dịch là gì nhỉ mn.

Sau này Tiểu Mãn đổi cách gọi, ông ta lại thích hơn. “Hôm nay trời đẹp nên đến đây ngồi chơi.”

Chu cử nhân không để ý Tiểu Mãn, chỉ đáp Tần Hùng.

“Mấy năm trước đến đây đều có ca nhi cùng đi, sao năm nay không có?” Tần Hùng: “Năm ngoái nó gả đi rồi.”

Mọi người ngồi xuống, Chu cử nhân chậm rãi hỏi: “Gả cho nhà nào?”

Tần Hùng: “Nương nó luyến tiếc ca nhi gả xa nhà, gả cho nhà Lý lão ngũ ở cùng làng.”

“Nhà họ Lý?”

Chu cử nhân nhướng mày: “Nhà Lý Dũng?”

Tần Hùng gật đầu, Lý Dũng là anh trai Lý Khai, đã lập gia đình ở huyện thành.

“Ta biết nhà họ, cha vợ Lý Dũng là bạn cùng trường cũ, vẫn giữ liên lạc, mấy hôm trước ta mới qua nhà họ ăn tiệc.”

Thấy có quan hệ, Chu cử nhân không còn kiêu ngạo nữa, Tần Hùng nói chuyện nhiều hơn.

Ông ta dường như chỉ để ý người có ích.

Tiểu Mãn đã quen với sự kiêu ngạo của Chu cử nhân, làm như không thấy cậu, mời Đỗ Hành ngồi xuống.

Nhà giàu có đều bày biện đồ ăn ngon, Tiểu Mãn mỗi lần đến đều ăn no.



Tần Tri Diêm rất yêu thương cậu, mỗi lần đến đều mang chút đồ ăn về. Hôm nay bày bánh in, Tiểu Mãn rất thích.

Cậu lấy một cái cho Đỗ Hành, một cái cho mình.

Chu Vãn Thanh thấy Tiểu Mãn ăn bánh, nhìn bụng cậu: “Nghe thúc nói con có thai, giờ bốn tháng rồi à.”

Tiểu Mãn gật đầu: “Vâng.”

“Thường ngày thích ăn chua hay cay?”

Chu Vãn Thanh nói: “Nghe nói người mang thai thích chua thì sinh con gái, ta mang thai hai đứa lớn nhỏ thì chuẩn rồi.”

Tiểu Mãn gặm bánh: “Con thích ngọt.” Chu Vãn Thanh cười: “Thế chắc là ca nhi.” “Thật không ạ?”

Chu Vãn Thanh nói: “Ta sinh đứa đầu thì thích ăn chua nên là con trai, đứa thứ hai thì thích chua nên là con gái. Nghe nói người mang thai thích ngọt thì sinh ca nhi.”

Chu Vãn Thanh có vẻ hơi ngưỡng mộ, ông ta luôn muốn sinh ca nhi nhưng sau khi sinh hai đứa thì bị bệnh nên không thể sinh nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tiểu Mãn sờ bụng, hỏi Đỗ Hành: “Tiểu thúc nói thích ngọt thì sinh ca nhi, chàng thích ca nhi không?”

Đỗ Hành cười: “Sinh gì cũng tốt, ta cũng thích ca nhi.” Tiểu Mãn cười tươi.

“Nhìn hai người có con rồi, đại ca con vẫn chưa định được nhà ai, thật đáng lo.” Tần Tri Diêm nói.

“Nhanh gì, có công danh rồi thì tùy ý lựa chọn, giờ thì phải chuyên tâm học hành!”

Chu cử nhân mắng: “Lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn chỉ là đồng sinh, đó là do ngươi dạy dỗ không tốt.”



Không khí xấu đi, Chu Vãn Thanh thấy cha mình không nể mặt Tần Tri Diêm, vội vàng mắng: “Cha.”

Chu cử nhân không cho cả con mình mặt mũi: “Con chen vào làm gì!”

Mọi người hơi khó xử, Tiểu Mãn nói: “Ta thấy đại ca không ở đây chắc là đang chăm chỉ học hành, kỳ thi tới chắc chắn đỗ.”

Tần Tri Diêm cười: “Mong thế.”

Tiểu Mãn tranh thủ nói: “Nói đến việc học, đại ca dự định thi cử đầu năm sau. Giờ huynh ấy tự học, cần người hướng dẫn, không biết thúc có quen thầy dạy nào không?”

Tần Tri Diêm nhíu mày, nhìn Đỗ Hành: “Ngươi định thi năm sau?” “Đúng, muốn thử.”

“Được, tốt lắm, cần phải thử nhiều lần mới có kinh nghiệm.”

Tần Tri Diêm vui vẻ, cảm thấy lần nói chuyện trước đó đã thuyết phục được hắn.

Chu cử nhân nghe vậy, đặt ánh mắt lên Đỗ Hành.

Ông ta biết Đỗ Hành là chồng của Tiểu Mãn, nhưng ông ta cũng chẳng để ý đến họ hàng quê mùa này, huống hồ là chồng cậu.

“Ngươi cũng là người đọc sách?” Đỗ Hành đáp: “Vâng.”

Chu cử nhân quan sát Đỗ Hành: “Trông có vẻ như người đọc sách.” “Có công danh chứ?”

“Hậu sinh bất tài, đến nay vẫn chưa có.”

Chu cử nhân cảm thấy cũng nằm trong dự liệu, xưa kia những người xuất thân hàn môn mà đỗ đạt làm quan cũng không ít, nhưng những năm gần đây nông dân thi đỗ được công danh ít đi rồi.

Tuy nhiên ông vẫn hỏi thêm một câu: “Bao nhiêu tuổi rồi?”



Đỗ Hành đáp lời: “Năm nay đã nhược quán rồi.”

Chu cử nhân không hề che giấu sự chán ghét trong mắt: “Tuổi này rồi mà chưa đỗ đồng sinh, quả thực nên dốc sức học hành mới được, ban đầu tưởng Chỉ Phong đã đủ ngốc nghếch rồi.”

Lời vừa dứt, Chu cử nhân cúi đầu uống trà, tranh thủ liếc nhìn ông Tần Tri Diêm. Dù không nói gì, nhưng những người có mặt đều cảm tưởng như nghe thấy câu: “Hóa ra người nhà họ Tần các người lại vô dụng đến thế sao?”.

Chính ông bị quở trách cũng đã đành, đằng này con cháu nhà mình cũng bị dạy bảo như vậy, thật sự mất mặt hơn cả việc ông bị mắng. Tần Tri Diêm vội vàng hòa giải:

“Chỉ cần có tâm là được rồi. Nhiều người đến cả mấy chục tuổi vẫn chưa thi đỗ đồng sinh, không cần vì tuổi tác mà nản lòng. Nhiều thầy trong thư viện Bạch Dung đều rất giỏi, lát nữa ta sẽ nhờ Chỉ Phong mời các thầy đến nhà chơi, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu cho cháu.”

Nhưng Chu cử nhân không cho Tần Tri Diêm lối thoát: “Thầy trong thư viện Bạch Dung là người thế nào mà ngươi tưởng dễ giới thiệu thế? Đó là phải xem năng khiếu của học trò chứ, ngươi nghĩ vì sao họ nhận ít học trò, đó là vì việc tuyển chọn khắt khe, thôi đừng phí tâm sức nữa.”

“Ngươi cũng đừng vì mình làm việc ở phủ huyện mà muốn làm chuyện dễ dãi, lúc đó mà truyền ra ngoài thì khó nghe lắm.”

Tần Tri Diêm gần như không biết nói gì nữa, mặt mũi và thể diện đều mất sạch, nhưng cũng không thể cãi lời bố vợ.

Lúc mọi người không biết nên nói sao nữa, thì lúc đó người hầu đến báo rằng có thể ăn cơm rồi, may mà có cớ để chuyển chủ đề.

Tần Tri Diêm vội vàng mời mọi người đi ăn.

Mấy ngày đầu năm trời lạnh, nhà họ Tần làm thịt dê để tiếp khách, một nồi lớn canh thịt dê làm thành lẩu nóng hổi, rau củ tươi ngon có thể nhúng ăn ngay.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com