Tần Tiểu Mãn mắt sáng long lanh, hào hứng chui vào chăn, hít hà mùi hương trên giường Đỗ Hành.
Đỗ Hành mặt đỏ bừng, nhớ đến lời cậu vừa nói, theo bản năng giữ chặt quần mình, lùi vào trong giường: “Này, này không được đâu.”
“Phu thê nào chẳng ngủ chung, ngươi là tương công của ta mà.”
Tần Tiểu Mãn cũng dịch theo Đỗ Hành, muốn dính sát vào người hắn.
“Ta… ta chưa chuẩn bị sắn sàng, chúng ta đã nói là tìm hiểu nhau trước mà.”
Tần Tiểu Mãn nghiêm túc nói: “Đã tìm hiểu ba ngày rồi còn gì, còn muốn tìm hiểu thế nào nữa?”
Đỗ Hành giật mình, may mà cậu còn nhớ là mới quen nhau ba ngày.
“Đất đai trong nhà cũng dẫn ngươi đi xem rồi, ngươi cũng nấu cơm giặt giũ cho ta, còn định đi kiếm tiền, thế này chưa đủ tìm hiểu à, còn muốn tìm hiểu đến bao giờ nữa?”
Tần Tiểu Mãn nhào tới: “Nhân lúc nông nhàn, làm luôn cho xong chuyện, lỡ chậm trễ đến mùa vụ, ta mang bụng to thì sao?”
Đỗ Hành trợn tròn mắt, cắn môi. Chuyện này mà cũng phải chọn ngày tránh mùa vụ, nông dân không có nhân quyền vậy sao?
Vấn đề không phải ở đó, mà là mới quen ba ngày đã… Hắn không được… không phải, là không thể.
“Ta… ta không tiện.”
Tần Tiểu Mãn nhíu mày, ngồi dậy: “Thế thì ngươi nằm im đấy, ta làm là được rồi, dù sao cũng chỉ mất một lúc, có hề gì đâu.”
Đỗ Hành nghe thấy câu nói như hổ đói vồ mồi, mặt đỏ bừng, thấy Tần Tiểu Mãn nhào tới, hắn lộn một vòng xuống giường, loạng choạng suýt ngã: “Đừng… đừng như vậy!”
Tần Tiểu Mãn nhào hụt, thấy hắn như tránh tà, mặt mày tái mét, chỉ thiếu nước ôm mình trốn vào xó tường, cậu hiểu ra: “Thế là lúc trước ngươi lừa ta à?”
“Lúc trước ta nói không phải lừa ngươi.”
“Vậy tìm hiểu cũng đã tìm hiểu rồi, sao ngươi vẫn không chịu? Ta đối xử với ngươi không tốt sao?”
Đỗ Hành nhìn người ngồi trên giường: “Ta không nói ngươi đối xử với ta không tốt, nhưng ta cảm thấy thời gian…”
“Nhưng là cái gì? Ngươi cũng giống bọn họ, vẫn là chê ta!” “Hừ!”
Đỗ Hành vội vàng mở cửa đuổi theo, nhưng cửa lại bị đóng sầm một cái, hắn bị nhốt ở ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Ta thật sự không có ý chê ngươi.” Đỗ Hành nói vọng vào: “Chuyện này không được đâu, ngươi còn nhỏ mà.”
Tần Tiểu Mãn trùm chăn kín mít, nghe thấy tiếng nói bên ngoài, trong lòng khó chịu: “Nói mãi, hóa ra ngươi thích người lớn tuổi?”
“……”
“Ta không thích người lớn tuổi.” “Ngươi đừng nói nữa, ta ngủ!” Đỗ Hành thở dài.
Tần Tiểu Mãn úp mặt vào chăn, cảm giác bị từ chối còn khó chịu hơn cả lúc bị nhà họ Triệu từ hôn. Chuyện nhà họ Triệu làm cậu tức giận, chuyện của Đỗ Hành làm cậu thấy… tủi thân.
Cậu chỉ là… chỉ là thấy hắn tốt, muốn gần gũi hắn, được ngắm hắn nhiều hơn.
Hôm nay không làm mới biết hắn phản ứng mạnh như vậy, cậu còn tưởng hắn muốn ổn định cuộc sống với mình, ai ngờ hắn chỉ muốn dựa dẫm cậu để có ăn có uống, chờ sang năm thời tiết tốt là bỏ đi.
Tần Tiểu Mãn vùi mặt trong chăn đến nghẹt thở mới chịu bỏ ra, ngồi dậy nhìn về phía cánh cửa đóng kín, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Im ắng.
Cậu thở dài, bực bội túm tóc.
Bình tĩnh lại một chút, cậu tự nhủ bản thân không nên tùy hứng như vậy.
Bởi vì người ngoài toàn bắt nạt cậu, còn Đỗ Hành đâu có bắt nạt cậu, chỉ là không chiều theo ý cậu thôi.
Đâu phải ai cũng phải nghe lời cậu, cậu có phải hoàng đế đâu.
Tần Tiểu Mãn hít sâu một hơi, đứng dậy đi tìm Đỗ Hành. Cậu vừa mở cửa bước ra thì suýt đụng phải người đang đứng ngoài cửa: “Sao ngươi còn ở đây?”
Đỗ Hành thấy cậu đã bình tĩnh lại, đúng là cơn giận đến nhanh đi cũng nhanh. Hắn chỉ nhìn Tần Tiểu Mãn, không nói gì.
Chuyện này hắn không biết nên an ủi thế nào, cứ cảm thấy nói gì cũng như kẻ lừa tình.
Tần Tiểu Mãn đứng ở cửa một lúc, giọng nhỏ hẳn đi: “Ngươi… ngươi ngày mai còn chiên trứng cho ta không?”
Đỗ Hành như trút được gánh nặng, cười nói: “Dĩ nhiên rồi.”
Tần Tiểu Mãn nhướng mày: “Ta tính tình hơi nóng nảy, ngươi đừng để bụng.” “Ta không để bụng, chỉ là sợ ngươi suy nghĩ nhiều.”
“Được rồi, vậy ngủ đi.” Tần Tiểu Mãn nói xong, sợ hắn còn đề phòng, bèn nói thêm: “Ngươi về phòng ngủ đi, ta ngủ ở đây.”
Hôm sau, Tần Tiểu Mãn nghe thấy tiếng động dưới bếp, dậy thì thấy Đỗ Hành đã chiên trứng cho cậu, trứng gà vàng ruộm thơm phức, ăn nóng quả thực là đãi ngộ chỉ có vào ngày sinh nhật.