Xuyên Không Trở Thành Tên Què Ăn Bám

Chương 235



Đỗ Hành kể chuyện xưa với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt đầy vẻ ưu tư: “Từ đó, bản quan đã thề phải làm nên trò trống gì, không để bị người khác coi thường vì miếng cơm manh áo nữa.”

Nói đến đây, trong mắt hắn ánh lên vẻ sắc bén.

Vương Lương Hâm không ngờ lại nghe được những lời này, thấy Đỗ Hành ăn mặc giản dị, cứ tưởng hắn cố ý làm ra vẻ thanh liêm, không ngờ là thật sự không dư dả.

Ông ta hơi khom lưng, vẻ mặt cung kính, khiến người khác không nhìn thấy được biểu tình của ông ta.

Lén lút lấy tay áo lau mắt, không biết là do câu chuyện của Đỗ Hành quá cảm động, hay là do bản thân nhập tâm quá nhanh: “Đại nhân đúng là tấm gương cho những người đọc sách nhà nghèo chịu khó, có thể đi đến ngày hôm nay thật sự khiến tiểu nhân cảm phục rơi lệ, ở độ tuổi này đã làm được tri huyện thật sự khiến tiểu nhân kính phục.”

Đỗ Hành chắp tay ngẩng đầu: “Đúng vậy, hôm nay bản quan cưỡi ngựa diễu hành trong huyện, được bách tính chiêm ngưỡng, được người đọc sách ngưỡng mộ, bỗng nhiên cảm thấy những tủi nhục ngày xưa như chuyện của kiếp trước.”

“Sao giờ này mới về? Cơm canh nguội hết rồi! Hai đứa nhỏ đói meo rồi, còn muốn đợi chàng mấy canh giờ nữa hả?”

Hai người đang trò chuyện vui vẻ, chẳng biết khi nào đã đến cổng hậu trạch, một tiếng quát lớn vang lên cắt ngang câu chuyện.

Giọng nói trách móc khiến Vương Lương Hâm hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên thấy một phu lang đang đứng chống nạnh trong sân với vẻ mặt dữ tợn.



Đỗ Hành vội vàng giải thích: “Hôm nay nhậm chức nhiều việc, nên về muộn, nếu con đói thì đệ cứ cho con ăn trước đi. Hơn nữa trưa nay không phải đã nói hôm nay đi chùa thắp hương ăn cơm chay, không ăn tối ở nhà sao?”

“Chàng làm cha không lo ăn cơm với con, lại còn lo ta không về ăn tối, sao, ta không ở nhà thì chàng định đi đâu ăn? Hay là định ra ngoài uống rượu ăn chơi?”

Vương Lương Hâm nghe vài câu đã biết đây là phu lang của Đỗ Hành, nghe cậu trách móc, vội vàng nói đỡ cho Đỗ Hành: “Phu lang đừng trách, đại nhân ở nha môn xử lý công việc suốt, làm xong không nghỉ ngơi chút nào đã về rồi.”

“Đây là…?”

Đỗ Hành liền giới thiệu: “Đây là Vương chủ bạ trong nha môn.”

Thấy có người ngoài, sắc mặt Tần Tiểu Mãn dịu lại đôi chút: “Sao không nói trước có khách đến, vào trong rửa tay ăn cơm.”

Nói xong, Tần Tiểu Mãn quay vào phòng ăn, tuy không chút lễ nghĩa, nhưng Đỗ Hành lại thở phào nhẹ nhõm.

Quay sang nhìn Vương chủ bạ, trên mặt hơi ngượng ngùng: “Y tính tình hơi nóng nảy, đừng để bụng.”

Trong lòng Vương Lương Hâm đã kinh ngạc không thôi, nhưng vẫn cố gắng kìm nén: “Phu lang là người thẳng tính, sao tiểu nhân có thể để bụng.”

Đỗ Hành chỉ nói: “Vào ăn cơm thôi.”

Qua chuyện này, Vương Lương Hâm phát hiện Đỗ Hành không những không xa cách, mà ngược lại càng tin tưởng và dựa dẫm vào ông ta hơn.

Ông ta ở bên cạnh dần dần moi được tin tri huyện là con rể ở rể, năm xưa vào ở rể nhà nông dân, cả hai đứa con đều theo họ nhà phu lang.

Những chuyện này tự nhiên cũng lọt vào tai Giang Tác Vô.

Giang Tác Vô mừng thầm: “Những người xuất thân nghèo khó làm quan thì thấy nhiều, nhưng lại bị vợ quản thúc thì ít thấy. Xem ra muốn triệt hạ tên tri huyện trẻ tuổi này còn dễ hơn tưởng.”

Vương Lương Hâm mắt ánh lên vẻ gian xảo: “Giáo úy đại nhân muốn xử lý tên tiểu tử chân ướt chân ráo này thì dễ như trở bàn tay.”



Hôm nay, đúng ngày Đỗ Hành được nghỉ lại vùi đầu vào xem công việc mãi không chịu về, Vương Lương Hâm dựa vào kinh nghiệm đoán được Đỗ Hành cố ý không muốn về nhà sớm với cậu phu lang dữ dằn của mình, hơn nữa ở lại nha môn còn có thể tạo dựng tiếng tăm chăm chỉ.

Vương Lương Hâm cũng không vội vàng rời đi, tiếp tục giúp Đỗ Hành xử lý công việc.

“Đại nhân vất vả cả ngày rồi, mời uống trà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đỗ Hành nhận chén trà: “Hôm nay ngươi cũng về sớm đi, không cần ở đây làm bạn với ta.”

“Hạ quan biết đại nhân vất vả, được làm bạn với đại nhân là phúc phận của hạ quan.”

Đỗ Hành mỉm cười, không phủ nhận, chỉ ngửa đầu uống cạn chén trà.

Vương Lương Hâm thấy thử dò xét Đỗ Hành mà hắn không tỏ vẻ khó chịu, lại càng thêm mạnh dạn: “Hạ quan mạo muội, đại nhân hiện giờ đã là tri huyện chính thất phẩm, nếu vẫn bị phu lang quản thúc, dù là đối với đại nhân hay đối với thanh danh cũng đều không tốt.”

Đỗ Hành nói: “Nhưng nếu không có y, cũng không có ta ngày hôm nay, hai đứa nhỏ còn bé.”

Vương Lương Hâm thấy Đỗ Hành sắn lòng tâm sự, tiếp tục nói: “Đại nhân là người trọng tình trọng nghĩa, nói trắng ra là bị phu lang quản thúc cũng là vì không có quyền quản lý gia đình.”

Đỗ Hành xoa mi tâm: “Ta biết đạo lý này, chỉ là sau khi vào ở rể thì y quản lý gia đình, ta cũng từng muốn giành quyền quản lý, nhưng thúc phụ nhà họ Tần là người cứng rắn, nhiều lần không thành công.”

Vương Lương Hâm nhỏ giọng nói: “Nếu đại nhân muốn thoải mái hơn, tiểu nhân nguyện hết lòng vì đại nhân.”

Đỗ Hành hơi nhíu mày: “Ngươi có cách gì?” Vương Lương Hâm ghé sát tai nói nhỏ.

Đỗ Hành nghe xong biến sắc: “Không được, nhận hối lộ là tội lớn của triều đình, nhẹ thì đình chỉ chức vụ điều tra, nặng thì bị bãi miễn ngay lập tức!”



“Đại nhân nghiêm trọng quá rồi, quan lại nào trong phủ nha mà không nhận chút lợi lộc. Đại nhân là tri huyện, ngày đêm lo lắng cho huyện cho dân, tự nhiên phải nhận chút quà biếu.”

Vương Lương Hâm nói rất ân cần: “Hơn nữa là do người ta tự nguyện biếu xén, không phải do đại nhân cố ý yêu cầu, chỉ là một bên muốn đánh, một bên muốn chịu thôi.”

Đỗ Hành thở dài: “Gần đây đúng là có không ít hương thân, hào lý đến biếu xén ta, vì lo lắng kỷ luật của triều đình nên ta đều từ chối. Nghe nói những người bị từ chối đều có chút bất mãn.”

“Nước quá trong thì không có cá, nếu đại nhân nghiêm khắc chấp hành luật lệ của triều đình mà từ chối những hương thân hào lý này chẳng phải là làm mất lòng người sao, sau này phủ nha có mệnh lệnh ban bố, những hương thân hào lý này không phối hợp, mệnh lệnh của phủ nha cũng khó thực hiện được.”

Đỗ Hành im lặng một lúc, hồi lâu sau mới nói: “Trước khi nhậm chức có người từng nói với ta chủ bạ phải tự mình tuyển chọn, bây giờ ta phải cảm ơn ngươi đã ở bên cạnh hiến kế giúp ta.”

“Đại nhân tốt tiểu nhân mới tốt, tự nhiên phải lo lắng những gì đại nhân lo lắng.”

Đỗ Hành khẽ mỉm cười.

Không lâu sau, Vương Lương Hâm liền chú ý thấy những người mang đồ đến nhà Đỗ Hành đã tay không trở về.

Giang Tác Vô trong lòng mừng rỡ, nói với Vương Lương Hâm: “Đều là những thứ quý giá, đừng để trong sổ sách không có tên.”

“Giang đại nhân cứ yên tâm, tiểu nhân biết phải làm gì.”

Tần Tiểu Mãn nhìn đồ đạc trong kho ngày càng nhiều, vàng bạc châu báu, mở hòm ra là một mảnh sáng lấp lánh.

Nhiều thứ cậu lớn đến chừng này chưa từng thấy, ban đầu cứ tưởng Đỗ Hành làm hương thân, cậu cũng đã thấy nhiều, giờ thấy những món quà này thực sự hoa cả mắt, mới biết mình vẫn còn là ếch ngồi đáy giếng.

Cũng chẳng trách người ta tham lam vô độ, làm cử nhân rồi muốn làm quan, làm quan nhỏ rồi muốn làm quan lớn.



Địa vị khác nhau, quà biếu cũng khác nhau.

Đỗ Hành xoa đầu Tần Tiểu Mãn đang gần như chui vào trong hòm: “Thôi nào, ta phải ghi chép lại từng món một, việc này không được sơ suất, nếu không không những mang tiếng tham quan mà còn để lại nhược điểm trong tay người khác.”

Tần Tiểu Mãn ngẩng đầu lên: “Mấy hôm nay ta đã cố gắng làm ra vẻ dữ dằn vì chàng rồi, chàng không định thưởng cho ta sao?”

Đỗ Hành cầm bút lông, thản nhiên nói: “Đệ còn cần phải giả vờ sao?” Tần Tiểu Mãn vặn ngược lại vào cánh tay Đỗ Hành: “Nói ai dữ hả?”

Đỗ Hành hít một hơi lạnh, liên tục cầu xin: “Ta dữ, ta dữ. Ngài nương tay tha cho tiểu nhân đi!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com