Xuyên Không Trở Thành Tên Què Ăn Bám

Chương 240



Tần Tiểu Mãn nói: “Ta không sao mà, đến huyện Thu Dương rồi, việc nhà đã được lo liệu xong, chỉ còn việc nấu nướng, tay nghề nấu nướng của ta lại không tốt, hai đứa nhỏ không chịu ăn món ta nấu, mấy hôm trước đã mời đầu bếp về rồi, càng nhàn rỗi hơn.”

Đỗ Hành nhìn đôi mắt đỏ hoe của cậu như bị vạch một đường chỉ đỏ, hơi ươn ướt, tuy là do cậu tự dụi mắt nên mới đỏ như vậy, nhưng nghe cậu nói có chút



oán trách, hắn không khỏi thấy xót xa: “Dạo này ta bận xử lý việc ở phủ nha, đúng là đã lơ là đệ.”

“Nói gì vậy, ta không phải loại tiểu phu lang yếu đuối, không có tướng công bên cạnh thì không sống nổi.”

Đỗ Hành cười khẽ: “Mắt còn thấy khó chịu không?”

“Ừ.” Tần Tiểu Mãn ngẩng cằm, nhìn Đỗ Hành: “Chàng thổi cho ta xem nào.” Đỗ Hành tự nhiên chiều theo cậu.

Mắt Tần Tiểu Mãn rưng rưng lệ vì gió, nước mắt chảy xuống má hơi ngứa, nhưng cậu vẫn run run hàng mi nhìn Đỗ Hành.

Người trước mặt rất gần, khuôn mặt tuấn tú càng hiện rõ trong mắt cậu.

Đỗ Hành có hàng lông mày thanh tú, sống mũi cao nhưng lại hơi mềm mại, không giống như những người đàn ông thô kệch, ngũ quan toát lên vẻ đa tình phong lưu.

Nhưng ánh mắt hắn luôn rất dịu dàng, khí chất nho nhã, lại là chính trực thanh cao.

“Được rồi, còn khó chịu không?”

Đỗ Hành thấy trong mắt cậu hình như không còn dị vật nữa, hỏi hai lần nhưng không nhận được câu trả lời: “Hửm?”

“Không còn nữa.”

Đỗ Hành đưa tay lau nước mắt trên mặt Tần Tiểu Mãn: “Vậy nghĩ gì mà ngẩn người ra thế.”

Tần Tiểu Mãn cười nói: “Không nghĩ gì cả, thấy chàng tuấn tú quá thôi.”

“Đệ chỉ thích những thứ đẹp đẽ thôi.” Đỗ Hành véo vào dái tai Tần Tiểu Mãn: “Nếu ta xấu xí, năm đó đệ còn mang ta về nhà không?”

“Ta đâu phải người vô tình, đương nhiên là nhét lại xuống mương rồi, một người tay trói gà không chặt thì làm được gì ta chứ.”

“………”



“Đồ vô lương tâm.”

Đỗ Hành ôm Tần Tiểu Mãn vào lòng, tuy cả hai đều nóng ran, nhưng cũng không chê bai nhau.

Hắn đặt cằm lên vai Tần Tiểu Mãn: “Không đẹp, ta già rồi.”

Gần đây bận công việc, dưới mắt có quầng thâm, râu cũng mọc nhanh hơn, nhưng cũng chưa đến mức già, biết hắn đang làm nũng, Tần Tiểu Mãn vẫn trợn mắt: “Chàng còn chưa đến ba mươi tuổi, già cái gì mà già?”

“Già rồi, con cái cũng đã bốn, năm tuổi rồi.”

Tần Tiểu Mãn nhướn mày: “Già yếu, vậy sức lực cũng không còn rồi.” “Đó thì không thể nào, cuốc đất hai mẫu cũng không thành vấn đề.”

“Thật hay giả?” Tần Tiểu Mãn bỗng ôm cổ Đỗ Hành, ghé vào tai hắn nói: “Vậy ta thử xem sao?”

Đỗ Hành nhìn bóng hoa cỏ rõ ràng trên mảnh đất trống trong vườn: “Giữa ban ngày ban mặt thế này.”

“Ta muốn.”

Tần Tiểu Mãn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Đỗ Hành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Không bị hơi thở nóng ấm làm đỏ tai, câu nói ngắn gọn lại khiến lòng hắn như có dòng điện chạy qua.

“Vừa đun nước xong, lát nữa tắm vừa đẹp.”

Đỗ Hành bế thốc Tần Tiểu Mãn lên, bốn bề vắng lặng, hắn đã bị trêu chọc đến mất hết vẻ nghiêm nghị thường ngày: “Thời tiết này nước nóng không để được lâu, nếu cứ cố tắm nước quá nóng, e rằng đệ vừa mới bắt đầu rên rỉ đã kết thúc rồi, đệ chịu được sao?”

Tần Tiểu Mãn cắn vào cằm Đỗ Hành một cái.

Từ khi đến huyện Thu Dương, trong phủ nha sóng ngầm mãnh liệt, Tần Tiểu Mãn phải giả vờ hung dữ, Đỗ Hành để cho vở kịch được trọn vẹn nên cũng không dám động vào cậu.

Qua lại hai tháng, hai người cũng chưa thật sự thân mật. Tuy không còn như lúc



mới cưới, ba ngày lại “giao lưu” một lần, giờ cuộc sống bận rộn với công việc, số lần giảm đi rất nhiều, nhưng không có nghĩa là chán chuyện này.

Lần này bất chợt được nếm trải, thật khó mà rời xa.

Thời tiết nóng nực, nhiệt độ trong màn tăng lên như phòng tắm hơi đang quạt thêm than, mồ hôi ướt đẫm, Tần Tiểu Mãn duỗi chân đá tung màn xanh ra cho thoáng gió.

Chỉ còn lại một lớp màn chống muỗi che chắn, bóng người lờ mờ, như tranh vẽ trong sách cất giấu kín đáo, không nhìn rõ mặt người, chỉ thấy tư thế quấn quýt.

……

Ban đêm, hai vợ chồng như “hạn hán gặp mưa rào”, sắc mặt và tâm trạng đều rất tốt.

Đỗ Hành nghĩ đã lâu rồi không chơi với hai đứa nhỏ, nhân lúc mặt trời lặn, thời tiết mát mẻ hơn một chút, cả nhà bốn người đến tửu lâu ăn cơm.

Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn ngày xưa ở nhà đã quen tiết kiệm, sau khi chuyển đến huyện cũng ít khi ra ngoài ăn, hai đứa nhỏ nghe nói được đi ăn cùng nhau thì rất vui mừng.

Trên xe ngựa, Thừa Ý và Đạm Sách đã bắt đầu bàn tán xem nên ăn gì. “Ăn hai viên bánh trôi nước đá, cho nhiều lê thơm và dưa hấu.”

“Còn bánh đậu vàng, mềm mềm ngọt ngọt.”

Tần Tiểu Mãn xoa bụng Thừa Ý: “Ở nhà đã ăn nhiều dưa hấu rồi, còn ăn được nhiều như vậy nữa sao?”

“Ăn được!” Đạm Sách lớn tiếng trả lời Tần Tiểu Mãn trước, nhìn Thừa Ý đang bẻ ngón tay đếm món ăn muốn ăn ở quán, mắt sáng long lanh, cậu há to miệng cắn cắn: “Ca ca ăn không hết thì cho Đạm Sách.”

Đỗ Hành nghe hai đứa nhỏ nói chuyện thì không khỏi buồn cười, kéo Đạm Sách vào lòng: “Con đối xử với ca ca thật tốt, sao ở ngoài lại hung dữ vậy?”

Mấy hôm trước Tần Tiểu Mãn đến nhà Mã Anh Phiên chơi, cùng gia quyến nhà họ Mã chơi với trẻ con cho hết thời gian.

Con trai thứ hai của nhà họ Mã lớn hơn Đạm Sách một chút, sắp ba tuổi rồi,



cùng tuổi chơi được với hai đứa nhỏ nhà họ Tần.

Con trai nhà họ Mã thấy Thừa Ý liền mang quả bóng nhỏ của mình tặng cho Thừa Ý, muốn cùng Thừa Ý chơi con ngựa gỗ lớn ở nhà.

Kết quả Đạm Sách không cho cậu bé lại gần anh trai mình, ngang ngược ngồi giữa hai người, một m.ô.n.g đẩy cậu bé nhà họ Mã lớn hơn mình một tuổi xuống khỏi ngựa gỗ.

Khiến cậu bé nhà họ Mã khóc oang oang.

Đỗ Hành cũng không hiểu, hắn và Tần Tiểu Mãn đều không phải người thô lỗ, sao lại sinh ra một đứa con như vậy.

Đạm Sách từ nhỏ đã có sức khỏe kinh người, ban đầu hắn cứ tưởng là do Thừa Ý quá yếu ớt nên mới càng làm nổi bật sức khỏe của Đạm Sách, con trai thì đều như vậy, nhưng thi thoảng mang con ra ngoài, gặp những đứa trẻ cùng tuổi mới thấy không phải vậy.

Con thứ hai ăn uống khỏe mạnh, lớn nhanh như thổi, bây giờ bế đã nặng bằng Thừa Ý rồi, nhưng nhìn không phải béo ú nần, mà rất rắn chắc, cao hơn những đứa trẻ cùng tuổi nửa cái đầu.

Sau này không biết sẽ cao đến đâu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com