Ý nghĩ đó lóe lên trong đầu Tần Tiểu Mãn, cậu lập tức ném gánh xuống, nhảy xuống mương, vừa kéo vừa lôi người lên đường.
Không biết người đàn ông đã ngâm dưới mương bao lâu, toàn thân ướt sũng.
Khi Tần Tiểu Mãn vác anh ta lên, nước lạnh lẽo từ người đàn ông chảy xuống người hắn, lạnh đến mức cậu nghiến chặt răng.
Vừa lên đến đường cái, người đàn ông liền trượt chân ngã xuống đất. “Ái!”
Tần Tiểu Mãn đang định đỡ hắn ta dậy, nhưng người đàn ông dường như không muốn động đậy, hơi thở yếu ớt, dường như bị lạnh cóng đến tê liệt, hai mắt nhìn vô hồn.
Khi nhìn thấy Tần Tiểu Mãn, trong mắt hắn ta lóe lên tia sáng, như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng nắm lấy vạt áo Tần Tiểu Mãn: “Ăn, cho ta chút gì ăn.”
Tần Tiểu Mãn nhìn người đàn ông đang ngẩng đầu khẩn cầu mình, sững người.
Đây là một khuôn mặt rất đoan chính, sống mũi cao, mày rậm mắt sáng, dù lem luốc, bê bết máu, nhưng vẫn không thể che giấu được đường nét khuôn mặt cùng ngũ quan tuấn tú.
Tần Tiểu Mãn lớn đến thế này mới thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy, có lẽ vì còn trẻ nên thích những thứ bề ngoài, cậu không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Đối với một khuôn mặt đẹp như vậy, cậu sắn sàng cho chút thức ăn, chỉ là: “Ta không mang theo đồ ăn.”
“Có thể cho ta chút gì ăn không, ta đã, đã ba ngày chưa ăn gì rồi.”
Người đàn ông gần như không thở nổi, nói chuyện đứt quãng, tay nắm chặt vạt áo Tần Tiểu Mãn cũng run rẩy.
Thấy người đàn ông còn trẻ, nhiều nhất cũng chỉ yếu hơn mình, Tần Tiểu Mãn liền hỏi: “Ngươi là ai, sao lại ngã xuống mương này?”
“Ta là, ta là lưu dân từ huyện Thu Dương đến, đã mấy ngày không ăn uống gì, kiệt sức nên mới, mới ngã xuống……”
Tần Tiểu Mãn khẽ nhíu mày: “Vậy người nhà của ngươi đâu? Vợ con cha mẹ ở đâu, ta có thể đưa ngươi đến đó.”
Người đàn ông lắc đầu, gần như không nói nên lời, nhưng ca nhi trước mặt là cọng rơm cứu mạng duy nhất của hắn ta: “Không có, ta không có vợ con, cha mẹ đều đã mất.”
Tần Tiểu Mãn có chút suy nghĩ trong lòng nhưng không biểu hiện ra ngoài. Cậu nói khó xử: “Nhà ta có đồ ăn, chỗ này cách nhà ta không xa.”
“Có thể, có thể……”
Người đàn ông gật đầu lia lịa.
Tần Tiểu Mãn thấy vậy bèn nói thẳng: “Nhưng ta không thể tùy tiện đưa đàn ông về nhà, ta còn chưa lấy chồng. Nếu ngươi bằng lòng làm rể nhà ta thì ta sẽ đưa ngươi đi.”
Người đàn ông không chút do dự, vội vàng nói: “Ta đồng ý, chỉ cần cho ta ăn, ta cái gì cũng đồng ý……”
Mưa càng lúc càng lớn, sương mù dày đặc dần bao phủ, chỉ thấy rõ cảnh vật trong vòng nửa trượng.
Canh giờ đã muộn, trời cũng tối sầm lại. Tần Tiểu Mãn ngồi trong nhà chính, thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cậu còn tưởng tiểu tử kia đói quá nên mới đồng ý nhanh như vậy.
Làm xong ba cái bánh, Tần Tiểu Mãn thấy người nọ bẩn thỉu, hôi hám nên bảo hắn ta đi tắm rửa.
Người đàn ông đáp ứng rồi đi về phía phòng tắm, lúc đi hơi nghiêng người, bước khập khiễng.
Lúc này Tần Tiểu Mãn mới phát hiện ra hắn ta bị què!
Thảo nào lúc nãy nằm bệt dưới vệ đường nói không đi nổi, hóa ra là Tần Tiểu Mãn mải vui vì nhặt được một phu quân đẹp trai nên vội vàng cõng hắn ta về mà không để ý.
Không ngờ lại bị tiểu tử này lừa!
Tần Tiểu Mãn tức giận, định bụng lát nữa chờ hắn ta tắm xong thì cho ít lương khô và một bộ quần áo rồi đuổi đi, coi như lời nói lúc nãy chỉ là đùa giỡn, dù sao cũng không ai nghe thấy.
Không phải cậu nhẫn tâm, không giữ lời, mà là người tứ chi tàn tật thì sống sao nổi.
Nhà cậu tuy có chút của ăn của để nhưng không phải địa chủ giàu có, làm sao nuôi nổi người rảnh rỗi.
Người què có thể làm gì, việc nặng nhọc đều không làm được, chắc chỉ ở nhà giặt giũ, rửa bát.
Một thằng đàn ông ai lại chịu làm việc đó, ngay cả mấy người đến ở rể trong làng cũng chẳng ai chịu làm.
Tần Tiểu Mãn bực bội cào đầu, càng nghĩ càng thấy phiền, đúng lúc này một tiếng động lớn vang lên.
“Cái gì vậy?”
Tần Tiểu Mãn dừng lại, không nghe thấy tiếng đáp lại từ trong phòng, cậu nhíu mày đứng dậy, hỏi lại lần nữa: “Không sao chứ?”
Vẫn không có ai trả lời, Tần Tiểu Mãn gõ cửa phòng tắm, vẫn im lặng.
Cửa không cài then, cậu liền đẩy cửa vào. Vừa vào cửa, Tần Tiểu Mãn đã thấy một người nằm sõng soài trên đất.
“Ôi chao!”
Tần Tiểu Mãn vội vàng bước tới, cũng không màng người trên đất áo quần tả tơi, vội vàng dìu vào phòng.
Cậu đặt người lên giường, đưa tay kiểm tra hơi thở, rồi hoảng hốt lùi lại. Người này…hình như không còn thở nữa.
Tần Tiểu Mãn không thể tin nổi mình lại xui xẻo như vậy. Gặp người c.h.ế.t đói bên đường giữa năm mất mùa cũng là chuyện thường, người này gầy yếu đến thế, lại ngâm mình dưới mương trong trời đông giá rét không biết bao lâu rồi.
Nghĩ vậy, cậu run rẩy đưa tay dò xét hơi thở lần nữa, rồi thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn thở, chắc là lúc nãy quá căng thẳng nên kiểm tra nhầm, có lẽ chỉ là ngất xỉu.
Tần Tiểu Mãn định bụng lát nữa sắc thuốc cho hắn ta uống, yên tâm nhìn người nằm trên giường, bỗng nuốt nước bọt.
Anh chàng này chắc là vừa rửa mặt xong, bụi bẩn và m.á.u trên mặt đã được rửa sạch, lộ ra làn da trắng, ngũ quan vốn đã tuấn tú nay càng thêm điển trai.