Đỗ Hành nghe tiếng Tần Hùng liền lên tiếng chào. “Tiểu Mãn sao thế, cũng không chào hỏi người ta.” “Vừa rồi trên núi ngã, chắc ngủ rồi.”
Tần Hùng nhíu mày: “Ngã nặng không?” “Chỉ trầy da chút thôi, không sao.”
Tần Hùng nhảy xuống xe bò, hùng hổ nói: “Không sao mà phải cõng, ca nhi này cao hơn ca nhi bình thường cả mảng lớn, chẳng phải đè c.h.ế.t người sao.”
Nói rồi liền tiến lên định xem vết thương của Tần Tiểu Mãn, nhưng còn chưa lại gần, Tần Tiểu Mãn đã không giả vờ được nữa: “Nhị thúc, sao thúc lại nói vậy!”
Nhìn ca nhi ngẩng cằm lên, Tần Hùng nhăn mày: “Ca nhi này, thấy nhị thúc còn giả vờ ngủ, ai dạy ngươi thế!”
Tần Tiểu Mãn cúi gằm mặt xuống, tựa cằm lên vai Đỗ Hành, không nói gì.
“Mắt ngươi sao thế? Hôm trước đến nhà đường thúc ngươi, tự chạy về rồi im luôn, có chuyện gì sao?”
Tần Tiểu Mãn nhất thời không biết trả lời thế nào.
Đỗ Hành kịp thời giải vây: “Hôm đó có chút chuyện nhỏ, hôm khác nói sau. Nhị thúc, chúng ta chưa ăn cơm, định về nhà nấu cơm.”
“Hai đứa này.” Tần Hùng đánh giá hai người, chắc hai ngày trước đã cãi nhau, thấy cả hai đều không muốn nói, ông cũng không hỏi thêm, sợ nhắc lại chuyện cũ lại chọc cho hai người cãi nhau tiếp.
Ông lại liếc nhìn Tần Tiểu Mãn: “Ngươi xuống khỏi người Đỗ Hành đi, lớn thế này rồi còn ra thể thống gì.”
Tần Tiểu Mãn làm lơ, vùi mặt sâu hơn vào lưng Đỗ Hành. Đỗ Hành thấy thế liền cười cười: “Chúng ta đi đây nhị thúc.” “Đi đi.”
Nhìn hai người rời đi, Tần Hùng lại gọi với theo: “Đỗ Hành, đừng quá chiều nó.”
Ông không khỏi thở dài, ban đầu còn lo Tần Tiểu Mãn không ưa Đỗ Hành, giờ lại thấy thương cho Đỗ Hành tuấn tú phong nhã.
Lý Vãn Cúc ngồi trên xe bò nãy giờ không nói gì, thấy hai vợ chồng dính nhau như sam, khẽ liếc xéo một cái.
Định nói hai câu giữa đường giữa chợ mà làm vậy ra thể thống gì, nhưng nghiêng đầu thấy vẻ mặt ghen tị của con trai mình, bèn nói:
“Có tướng công vẫn tốt, biết nóng biết lạnh.”
Tần Tiểu Trúc nói: “Đâu phải đàn ông nào cũng biết nóng biết lạnh.”
“Tìm kỹ chắc chắn sẽ có người tốt, nương mai mối cho con hai nhà đàng hoàng nhé?”
Tần Tiểu Trúc không đồng ý, cũng không từ chối.
Cậu không vội lấy chồng, gả vào nhà người ta, ngoài việc có thêm tướng công ra, cậu không thấy có lợi gì.
Thêm nữa là ngày ngày phải hiếu kính cha mẹ chồng, lo cơm nước cho cả nhà, suốt ngày bận rộn việc nhà, sao bằng ở nhà thoải mái tự tại.
Nhưng từ khi thấy Tần Tiểu Mãn có chồng, hai người vô tình mà thân thiết làm người khác phải ghen tị.
Ngay cả Tần Tiểu Mãn tính tình ngang ngược như vậy cũng dịu dàng đi nhiều,
xem ra việc có chồng cũng có cái lợi của nó.
Từ nhỏ đến lớn cha cậu, đại ca, nhị ca đều từng cõng cậu, nhưng không ai làm người ta đỏ mắt như Đỗ Hành cõng Tần Tiểu Mãn hôm nay.
Cậu lần đầu tiên có ý muốn lấy chồng.
Về đến nhà, Tần Tiểu Mãn liền nhảy xuống khỏi lưng Đỗ Hành.
“Huynh mua bột mì và thịt tươi rồi chứ, mau làm nhân đi, ta đói bụng rồi.”
Sáng nay ăn bát canh trứng to coi như là bữa sáng qua loa, nhưng coi như là bữa sáng qua loa thì những món ngon cũng nhạt nhẽo, lại lên núi rồi khóc một trận, bụng khó tránh khỏi đói.
Đỗ Hành nhìn Tần Tiểu Mãn lúc nãy còn như chú thỏ xám trên lưng mình giờ lại hoạt bát, cười nói:
“Nhân ta đã trộn sắn rồi, chỉ còn vo bột gói hoành thánh thôi, đều để ở bếp cả rồi, thấy đệ mãi chưa về, nên mới đi đón đệ.”
“Đệ vào nhà thay quần áo đi, nãy giờ ôm đệ thấy áo ướt hết rồi, cẩn thận cảm lạnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tần Tiểu Mãn đáp lời, rồi lại chui vào bếp trước, Đỗ Hành không vội vào theo, mà đi vào phòng mình trước.
Hắn lấy ra một chiếc túi nhỏ từ trong ngăn kéo. “Đó là gì?”
Đỗ Hành ngẩng đầu, thấy Tần Tiểu Mãn không biết từ lúc nào đã lẽo đẽo theo vào phòng, quả thực một bước không rời.
Hắn liền vẫy tay, ý bảo cậu lại gần.
Tần Tiểu Mãn tò mò bước tới, một chiếc khăn choàng lông thỏ xám đã quàng lên cổ cậu, lông thỏ mềm mại áp sát vào da, ngay lập tức cảm thấy ấm áp.
Cậu theo bản năng đưa tay lên sờ, vừa yêu thích vừa ngạc nhiên. “Khăn choàng này ở đâu ra vậy?”
Đỗ Hành sửa sang lại lông thỏ trên khăn choàng, hắn đã chọn bộ lông đẹp nhất.
Tuy màu trắng cũng đẹp, nhưng hắn thấy lông thỏ xám hợp với Tiểu Mãn hơn.
Giờ nhìn cậu đeo lên, một vòng tròn lớn trên cổ, làm khuôn mặt cậu càng nhỏ nhắn hơn, rất hợp với màu da của cậu.
“Lần trước ta thấy Tần Tiểu Trúc cũng có một cái khăn choàng, trông cũng xinh, lại giữ ấm, nên muốn mua cho đệ một cái.”
Tần Tiểu Mãn ngẩng mặt lên, định nói số tiền trong ngăn kéo chàng lấy ra là để mua cái này sao, nhưng lại nhớ mình tự ý xem ngăn kéo của hắn, nên lại thôi không nói.
“Thích không?”
Tần Tiểu Mãn gật đầu lia lịa: “Thích! Thích lắm!”
Đã thích từ lâu rồi, từ khi thấy Tần Tiểu Trúc được nhị thúc mua cho khăn choàng, cậu đã thèm muốn, nếu cậu xin nhị thúc chắc cũng được, nhưng vì không muốn bị người ta thương hại, cậu luôn tỏ vẻ không thích những thứ này.
Người ta nói cậu là con trai đầu thai nhầm thân xác, chỉ sợ nốt ruồi son mọc nhầm chỗ, vì sĩ diện nên cậu cũng không phủ nhận.
Nhưng giờ có người mua cho cậu những món đồ mà ca nhi thích, làm sao cậu không thích cho được.
Đỗ Hành thấy Tần Tiểu Mãn vui vẻ, nhân cơ hội nói: “Tiểu Mãn, lời nhị thúc nói lúc nãy ta cũng để tâm, hai ta thế này thật sự không hay, nhân lúc chưa đến mùa xuân cày bừa, chúng ta làm lễ đơn giản, mời bà con lối xóm đến uống rượu, làm cái lễ cho phải phép, được không?”
“Huynh… ý huynh là muốn cưới ta sao?” “Ừ.”
Mắt Tần Tiểu Mãn sáng lên: “Huynh thật sự nguyện ý?” “Không chỉ nguyện ý, mà là ta muốn cưới đệ.”
Tần Tiểu Mãn mím môi, cậu đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, chỉ sợ nói ra Đỗ Hành không vui, nên không nói.
Giờ cơ hội đã đến, cậu vội nói:
“Được, nghe huynh! Chiều nay ta sẽ đi tìm nhị thúc bàn bạc chuyện này, nhất định không để huynh không danh không phận mà sống với ta.”
Tần Tiểu Mãn ban đầu nghĩ nếu Đỗ Hành không muốn thì thôi, không làm tiệc rượu nữa, tốn tiền là một chuyện, thứ hai là ở rể, cậu tuy là không phải người sĩ diện, nhưng Đỗ Hành cũng không khỏi bị người ta đàm tiếu.
Người trong thôn thô kệch, nói năng không giữ kẽ, chuyện gì cũng có thể đem ra làm trò cười.
Cậu từ nhỏ lớn lên ở đây nên không sao, nhưng Đỗ Hành thì khác, hắn là công tử nhà giàu, tuy gia đình sa sút, nhưng nhà ngoại ở Huy Châu là thương gia lớn.
Hơn nữa Đỗ Hành lại còn hay ngại, tắm rửa cũng phải đóng cửa cài then, nắm tay cũng mặt đỏ tai hồng, làm sao chịu nổi những lời trêu chọc đó.
Nhưng giờ Đỗ Hành đã chủ động đề cập, cậu tất nhiên là đồng ý trăm phần trăm.
Đỗ Hành bất đắc dĩ cười, xoa đầu Tần Tiểu Mãn: “Tên ngốc này, nếu không làm lễ cho phải phép, người thiệt thòi chính là đệ.”
Tần Tiểu Mãn mân mê khăn choàng trên cổ, trong lòng vui như mở cờ: “Chỉ cần được ở bên huynh, ta chịu thiệt cũng cam lòng.”
Đỗ Hành là người nghiêm túc, trước đây chưa từng yêu đương, không ngờ vừa nói chuyện đã đến thẳng chuyện cưới xin.
Đi thẳng vào vấn đề khiến hắn thấy may mắn hơn là phải mất công dò đường. Tiểu Mãn thật lòng thật dạ, nhiệt tình thuần khiết.
Hắn rất thích, vì vậy càng muốn trân trọng cậu.
“Ta sẽ không để đệ thiệt thòi. Những gì nên có đều sẽ có, chúng ta cứ làm theo đúng lễ nghi.”