Lặng lẽ lan tràn trong bóng đêm. Vài thân ảnh đen mạnh mẽ di chuyển rất nhanh. Thành thạo tránh né các camera giám sát.
Nhẹ nhàng lướt qua hàng rào trên tường. Với tốc độ nhanh nhất hướng về phía mục tiêu. Mỗi người trong lòng đều toát mồ hôi lạnh. Nỗ lực dụ dỗ huyết mạch Tai Thú đã thất bại hoàn toàn.
Tên học sinh Đào Tương từ nhỏ đến lớn chịu hết sự lạnh nhạt, vậy mà lại không chút do dự từ chối lời mời và lời hứa của bọn chúng. Thậm chí sau khi phát hiện một chút không bình thường, lập tức báo cáo cho Cục quản lý, khiến một quân cờ ẩn trong học viện trực tiếp bị loại.
Muốn đưa Vân Xu đi, nhưng cô gần như không ra khỏi nhà. Chỉ đi từ nhà đến trường và ngược lại. Càng không nói đến việc đi những nơi ít người.
Quan sát rất lâu đều không tìm thấy cơ hội. Hai việc không thành công được việc nào. Thủ lĩnh vô cùng tức giận. Ánh mắt nhìn thuộc hạ âm thầm, như thể chuẩn bị xử lý lũ phế vật vô dụng.
May mắn hôm nay nhận được tin tức, linh lực của Vân Xu xảy ra vấn đề. Bọn chúng có thể nhân cơ hội lẻn vào phòng. Chỉ cần không có sức chống cự là có thể mạnh mẽ đưa cô đi. Linh giả không có linh lực không khác gì phế nhân.
Rất nhanh, tòa nhà quen thuộc hiện ra trước mắt. Mấy người nhìn nhau. Hành động theo kế hoạch đã định sẵn. Trong đó một người chuẩn bị vào từ ban công. Vận chuyển linh lực trong cơ thể. Leo lên từ tầng một.
Hành động đối với người thường khó như lên trời, đối với linh giả dễ như trở bàn tay. Đây chính là ý nghĩa tồn tại của Cục quản lý: quản thúc những hành vi như vậy.
Mục tiêu ở tầng bảy. Chưa đến ba phút, người đó đã nhờ đường ống nước và dàn nóng điều hòa leo lên tầng sáu. Sau đó chọn vị trí, nắm lấy lan can ban công tầng bảy nhảy lên. Nhẹ nhàng tiếp đất trên ban công.
Cửa sổ kính chắn không gian bên trong và bên ngoài. Rèm cửa che khuất cảnh tượng bên trong.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Người đó nuốt nước miếng. Lén lút đi tới. Trong không gian tĩnh mịch đến mức chỉ nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có tiếng thở của chính hắn. Mỗi lần hô hấp, tim lại càng thắt chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cho đến khi sắp chạm vào cửa sổ kính.
“Nếu cậu còn đi thêm một bước nữa, tôi cũng không thể đảm bảo hình dáng cuối cùng của cậu lúc c.h.ế.t đâu.” Lời nói lười biếng ôn hòa lại mang theo sát ý mãnh liệt, quanh quẩn ở ban công tĩnh lặng.
Thân thể người đó cứng đờ. Tim đập thình thịch. Mồ hôi hạt đậu từ thái dương chảy xuống. Không thể nào. Vừa nãy hắn đã quan sát rồi, xung quanh không có người. Bình tĩnh, bình tĩnh.
“Ồ, cho rằng tôi là ảo giác à? Thú vị. Là sự an ủi cho bản thân trước khi c.h.ế.t sao? Con người thật là sinh vật giỏi tự lừa dối bản thân.” Lần này lời nói vừa như cảm khái vừa như châm biếm.
Tim người đó nặng nề chìm xuống. Có thể 100% khẳng định đối phương không có ý tốt. Hơn nữa anh rất mạnh. Mạnh đến mức chỉ nghe tiếng nói thôi đã khiến toàn thân mình run rẩy.
Không phải không gian bị phong tỏa, nhưng lại khắp nơi tràn ngập cảm giác nghẹt thở. Hô hấp trở nên khó khăn. Mọi bộ phận trên cơ thể đều bị sát khí không hề chú ý khóa chặt. Người đó run rẩy nhẹ nhàng nhìn sang một bên. Mắt trợn to không thể tin được.
Người đàn ông có một khuôn mặt nho nhã tuấn mỹ. Ánh mắt đầu tiên rất dễ liên tưởng đến một học giả ôn hòa đúng mực. Nhưng anh lười biếng dựa vào ban công. Hơn nửa cơ thể khuất trong bóng đêm. Ý cười trên mặt hòa lẫn với sát ý. Đè nén nặng nề lên lòng người khác.
Dù trên người thủ lĩnh, cũng chưa từng cảm nhận được loại cảm giác này. Như con kiến đứng trước cây cổ thụ che trời. Ngay cả phản kháng cũng trở nên thừa thái. Nhưng người này rõ ràng trong tài liệu chỉ là giáo y. Sao có thể có loại thực lực này? Có chỗ nào sai sao?
“Ừm, có thể là vì các người quá ngu xuẩn." Thẩm Diễn Thư thuận miệng nói. Đám người đến tối nay trên người đều quanh quẩn mùi m.á.u tanh. Dù tư tưởng có vấn đề, nhưng anh quả thật là thụy thú.
Rất nhạy cảm với loại này. Liếc mắt một cái đã nhìn ra họ đã gánh rất nhiều sát nghiệp.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng người đó. Không có chút lực lượng phản kháng nào. Trong sự đình trệ không tiếng động, anh nghe thấy âm thanh đến từ địa phủ.
“Không nói nhiều nữa. Vẫn là trực tiếp tiễn các người xuống dưới.” Người đàn ông đứng thẳng người. Nheo mắt cười: “Dù hơi đáng tiếc. Ai bảo các người dám mơ ước cô ấy kia chứ. Thật sự khiến tôi vô cùng không vui.”