Cục bông trắng cũng thoải mái nheo mắt lại. Đôi tai nhỏ xíu run không ngừng. Làm người ta hận không thể chạy lại cắn một cái. Thẩm Diễn Thư lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác tan chảy.
Không đúng! Thủ pháp của anh rất quen thuộc. Cục bông trắng lập tức loạng choạng đứng lên, nghi ngờ nhìn qua.
Thẩm Diễn Thư tim gan run lên. Tay phải giơ lên. Thành khẩn nói: “Trời đất chứng giám. Anh chỉ ôm em. Em cũng biết năng lực của anh. Không liên quan đến số lần.”
Cục bông trắng yên tâm nằm sấp xuống, tiếp tục hưởng thụ dịch vụ chu đáo. Một lát sau lại buồn ngủ. Khoan đã, không thể sa đọa như vậy. Bây giờ mới gần 10 giờ. Giờ ngủ trưa còn sớm lắm.
Cục bông trắng dùng đuôi đẩy tay anh ra. Đổi tư thế ngồi. Dùng hai móng vuốt nhỏ xoa xoa mặt. Rồi lắc lắc cái đầu nhỏ. Túm lông ngốc nghếch trên đỉnh đầu cũng rung rẩy theo động tác.
Xua tan cơn buồn ngủ. Cần tìm cách khác để g.i.ế.c thời gian. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người đang ngồi. Hai móng vuốt nhỏ chụm lại. Có ý tưởng rồi.
Một phút sau, phòng khách hơi trống vắng có thêm một Bạch Trạch. Dáng người mạnh mẽ cực kỳ tao nhã. Sừng như rồng. Đồng tử màu vàng kim tối chảy mật. Móng giống mây. Cái đuôi dài phức tạp. Ánh mắt Bạch Trạch ôn hòa, rũ đầu xuống. Tùy ý cục bông trắng xoa tới xoa lui.
Cục bông trắng nhảy ra phía sau. Nâng đuôi mình lên đo thử chiều rộng. Rồi lại nâng đuôi Bạch Trạch lên so sánh. Sau đó là cảm giác như trời sụp đất lở, thiên địa sụp đổ. Toàn bộ suy nghĩ đều là cái đuôi của mình... to hơn.
Không tin. Lại lần nữa cảm nhận thử. Vẫn cùng kết quả.
Cục bông trắng ôm cái đuôi buồn bã. Nhỏ hơn so với Bạch Trạch, vậy mà cái đuôi lại to hơn. Hơi bị đả kích. Túm lông ngốc nghếch nhỏ xíu cũng buồn bã cụp xuống.
“Đuôi của em đáng yêu hơn. Mềm mại hơn cả mây trên trời. Mọi người đều thích em hơn." Bạch Trạch an ủi. Anh nói thật. Để dỗ dành người kia vui vẻ, Bạch Trạch dùng đuôi vòng lấy cục bông trắng đặt lên lưng. Mang theo đi lại trong phòng khách.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa mới ngồi lên hơi loạng choạng. Cục bông trắng rất nhanh giữ vững thân hình. Run rẩy đứng lên. Móng vuốt nhỏ véo eo. Phấn khích làm chỉ huy điều khiển phương hướng. Cái đuôi mềm mại xù xù vẫy qua vẫy lại vui vẻ. Rất có cảm giác chỉ điểm giang sơn.
Ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu vào. Chỉ có trong những câu chuyện thần thoại mới xuất hiện hai sinh vật trắng muốt đi lại. Phủ lên ngôi nhà một lớp sắc thái thần bí.
Hành lang. Đào Tương mặt vô cảm ấn chuông cửa nhà Thẩm Diễn Thư. Chuông cửa nhà Vân Xu ấn nửa ngày không ai mở. Người kia chắc chắn ở nhà bên cạnh. Cô ấy đã quen đến đây tìm người rồi.
Cửa được mở ra. Đào Tương ngẩng đầu. Vừa chuẩn bị chào hỏi, mắt cô khựng lại. Sau một lúc lâu không nói nên lời. Cái này... cái này là sao?
Thần thú trắng tinh như tuyết ưu nhã nhàn nhạt nhìn cô. Linh lực vững vàng bàng bạc quanh quẩn. Đôi đồng tử màu vàng kim tối đó mang lại cảm giác hơi quen thuộc. Biết đây là địa bàn của ai, liền biết sự tồn tại trước mắt là ai. Quả nhiên.
“Vào đi." Ngay cả giọng nói cũng giống nhau như đúc.
Vừa nói xong, cái đầu lông xù xù nhỏ xíu từ trên lưng Bạch Trạch ló ra. Thần văn màu đỏ tươi rực rỡ. Cục bông trắng vui vẻ vẫy móng vuốt về phía cô. Cái đuôi như kẹo bông gòn vẫy vẫy vui vẻ. Không tiếng động chào hỏi.
Đào Tương tức khắc chịu đựng một đòn công kích không có giới hạn.
Vào cửa xong, Đào Tương phát hiện phòng khách đã thay đổi hẳn. Nơi trống trải rộng rãi hơn, trên nền gạch lạnh lẽo trải thêm tấm thảm dày chống ngã. Bố cục xung quanh thêm một chút hơi người.
Cục bông trắng thản nhiên tự nhiên ngồi trên lưng Bạch Trạch, ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ tay sai khiến anh đi hướng đông hướng tây. Đào Tương lúc đầu kinh hồn bạt vía, sau khi phát hiện tâm trạng Bạch Trạch rất tốt thì thả lỏng, trở thành khách đến chơi nhà một cách an phận.
Dù ánh mắt Bạch Trạch nhìn cô có hơi lạnh nhạt, nhưng đối với Vân Xu thì quả thật không có lời nào để chê. Anh mặc cho cục bông trắng nhảy nhót cũng không tức giận. Hơn nữa, không biết có phải do huyết mạch Phỉ Phỉ ảnh hưởng không, luôn cảm giác cục bông trắng hoạt bát hơn trạng thái bình thường.