Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

Chương 1277: Ngoại truyện Hoa hồng trắng (2)





Hôm nay cô mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt. Vạt váy rộng bay theo gió. Chiếc mũ đan che khuất hơn nửa khuôn mặt. Làn da trắng lộ ra ngoài dường như đang phát sáng.

Không ít người đi ngang qua không kìm được nhìn về phía này. Ý định muốn đến gần ngo ngoe rục rịch, nhưng lại dừng bước khi đối diện với ánh mắt đen trầm của người bên cạnh.

Bùi Dã Mục thu hồi ánh mắt, cứ thế lặng lẽ đi bên cạnh cô.

Nhất thời, ánh mặt trời và gió biển đều trở nên dịu dàng.

Đi được một đoạn không lâu, Vân Xu bị những vỏ sò và ốc biển ẩn giấu trong cát thu hút. Những chiếc vỏ sò nhỏ xinh màu sắc tươi tắn, hình dáng khác nhau, rất bắt mắt. Cô không kìm được ngồi xổm xuống nhặt. Cứ một lúc lại nhặt được một cái. Rất nhanh hai tay đều không ôm hết được, nhưng lại tiếc không nỡ bỏ xuống, khó xử đứng tại chỗ.

Bùi Dã Mục khẽ liếc nhìn. Anh thong thả ung dung cởi cúc áo ngực, cởi áo khoác đưa qua: “Để vào đây.”

Giọng anh hơi khàn, nghe có chút quyến rũ. Dáng người hoàn hảo, tràn đầy sức sống dưới ánh nắng, nhìn một cái không sót gì, thu hút không ít ánh mắt.

Sắc mặt Vân Xu ửng đỏ. Tay run run bỏ vỏ sò vào trong áo. Lời cảm ơn nói ra yếu ớt như tiếng muỗi kêu. Mắt đảo tới đảo lui, chính là không dám nhìn thẳng người trước mặt.

Khi bốn người gặp nhau, Liên Văn kinh ngạc nhìn Vân Xu mặt còn ửng đỏ. Cô nhìn Bùi Dã Mục với ánh mắt trách cứ. Ông chủ quả nhiên tâm cơ thâm trầm, vậy mà lén lút giở trò. Tuy nhiên dáng người thì thật sự tốt.

Còn Hứa Vận Minh lặng lẽ sờ bụng mình, mềm mềm, có chút mỡ thừa, để lại nước mắt cảm xúc phức tạp của sự ghen tị.

Vân Xu hiến vật quý bày những vỏ sò xinh đẹp ra, khoe: “Đây đều là tôi vừa nhặt, đẹp lắm đúng không?”

Liên Văn không chút do dự khen: “Đẹp, giống như tác phẩm nghệ thuật vậy. Tôi nhớ bên kia có cửa hàng bán dụng cụ làm vòng cổ từ vỏ sò. Lát nữa chúng ta đi mua một bộ, về tự làm vòng cổ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mắt Vân Xu sáng lên. Hai người lại ghé vào cùng nhau chọn những vỏ sò thích hợp.

Chọn đến một nửa, Liên Văn nhớ ra chuyện nghe được trên đường, nói: “Tôi nghe mấy người bán hàng nhỏ nói, năm nay có hoạt động pháo hoa mới, vừa đúng tối nay bắt đầu.”

Khoan đã, thời gian hình như hơi trùng hợp. Cô nghi ngờ nhìn ông chủ vẻ mặt lười nhác. Người này có khả năng là cố ý chọn hôm nay.

Vân Xu chờ mong nói: “Vậy chúng ta cùng đi xem đi. Khó có dịp có hoạt động, bỏ lỡ tiếc lắm.”

Liên Văn và Hứa Vận Minh đồng ý. Bùi Dã Mục cũng lười biếng gật đầu.

Trời hơi tối. Các loại xe đẩy bán đồ ăn vặt bắt đầu ra, dừng ở vị trí cố định, bắt đầu dọn hàng kinh doanh. Tiếng dầu chiên "tư lạp tư lạp", tiếng xẻng xào, cùng với tiếng rao hàng nhiệt tình trộn lẫn vào nhau. Những chiếc đèn nhỏ bên cạnh xe đẩy cũng được thắp sáng, nối tiếp nhau, hội tụ thành những đốm sáng nhỏ. Mùi hương đồ ăn hấp dẫn lan tỏa, khiến khách du lịch rất muốn ăn.

Vân Xu hứng thú bừng bừng đi giữa chợ đêm. Đủ loại đồ ăn khiến người ta choáng ngợp. Rất nhanh, trên tay cô đã có vài món đồ ăn vặt.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

“Anh cầm cho, em ăn trước đi.” Bùi Dã Mục nhận lấy túi ni lông trên tay cô.

Vân Xu cũng không từ chối, say sưa tận hưởng đồ ăn ngon, ánh mắt vui sướng.

Người chợ đêm càng ngày càng đông, chen chúc ồn ào, đông đúc. Bùi Dã Mục im lặng, kín đáo che chở cô, ngăn người khác cố ý hay vô tình đụng vào.

Bóng dáng hai người xa dần. Liên Văn đuổi theo vài bước, phát hiện ông chủ tinh ý bước chân không chậm chút nào. Cô hiểu ra, đây là muốn lại có không gian riêng của hai người rồi.

"Được rồi." Liên Văn nhìn que thịt nướng tay trái, bột lạnh nướng tay phải. Lại nhìn Hứa Vận Minh ngay cả cơ hội chăm sóc cũng không có. Cô nói với anh: “Trong tay không có gì thì giúp tôi cầm một chút.”

Hứa Vận Minh ban đầu đang buồn bã vì ông chủ hành động quá nhanh. Nghe thấy cô nói, lập tức thử nói điều kiện: “Hôm nay em giúp chị cầm, sau này những món nguy hiểm đó đừng bắt em nếm thử nữa nhé.” Anh đang nói đến những cái bánh mì bánh quy hình thù kỳ quái. Rất dễ gây áp lực tinh thần cho người ta.

Liên Văn ha hả cười với anh. Hứa Vận Minh không dám nói nhảm, yên lặng nhận lấy đồ ăn vặt, thầm chua xót. Bản thân quả nhiên là người có địa vị thấp nhất trong mấy người họ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com