Hiện tại Khương Nhĩ Càng đang khởi nghiệp ở phố tài chính Hoa Nhĩ (Wall Street) tại Mỹ, và cũng đã đạt được một số thành tựu.
Anh ta sở dĩ muốn khởi nghiệp ở Mỹ là vì cảm thấy Khương gia chỉ có tiếng nói ở thành phố A, còn trên cả nước thì chẳng tính là gì. Vì thế liền muốn dựa vào bản thân để tự tạo dựng sự nghiệp lớn. Nhưng không ngờ, anh ta còn chưa tạo dựng được mảnh trời của riêng mình, thì ở nhà đã gây ra chuyện lớn.
Thời gian ở Mỹ và trong nước đôi khi chênh lệch. Lúc Khương Minh Châu gọi điện thoại cho Khương Nhĩ Càng, anh ta đang ngủ say. Nghe thấy tin tức này xong, cả người anh ta đột nhiên tỉnh táo lại.
Không thể tin nổi hỏi: “Em nói cái gì? Khương Nhĩ Phàm vì làm tổn thương Khương Dư Linh mà phạm tội gián điệp, bị phán tù chung thân sao? Minh Châu, em đang đùa với anh à?”
Khương Nhĩ Càng biết em gái ruột của mình không bình thường. Tuy nhiên, anh ta không quan tâm chuyện này. Dù sao trong mắt anh ta, cái gọi là em gái ruột ngay cả đầu ngón tay của Khương Minh Châu cũng không bằng. Cho nên khi biết cha mẹ muốn đón em gái ruột về với thân phận con nuôi, anh ta chỉ dặn dò Khương Nhĩ Phàm vài câu, rồi không để tâm nữa.
Dù Khương Dư Linh có về thì sao? Dù sao cũng không thay đổi được gì. Nếu cô muốn chơi trò gì, Khương Nhĩ Phàm tự nhiên sẽ xử lý cô.
Anh ta cũng không nghĩ đến khả năng Khương Dư Linh không muốn trở về. Dù sao trong mắt anh ta, Khương Dư Linh chỉ là một tên côn đồ chưa tốt nghiệp cấp ba. Loại con gái này thường rất hư vinh và tham tiền, làm sao có thể từ chối được Khương gia chứ?
Với ý nghĩ đó, mấy ngày nay Khương Nhĩ Càng không hề gọi điện thoại hỏi tình hình ở nhà. Còn Khương Vân Thiên, vì liên tục gặp khó khăn, thất bại ở chỗ Khương Dư Linh, cảm thấy rất mất mặt nên không nói chuyện này cho anh ta biết.
Sau khi Khương Nhĩ Phàm bị bắt, để Khương Nhĩ Càng không bị phân tâm, Khương Vân Thiên còn ra lệnh rõ ràng cấm người trong nhà gọi điện thoại cho anh ta. Nên cũng không ai nói cho anh ta biết chuyện Khương Dư Linh có thân phận không bình thường.
Đương nhiên, quan trọng hơn là, với năng lực của Khương Dư Linh, ngay cả khi người nhà có gọi điện thoại cho Khương Nhĩ Càng cũng vô dụng. Vạn nhất anh ta nhất thời xúc động, cũng sa lầy vào rắc rối thì làm sao bây giờ?
Sâu trong nội tâm Khương Vân Thiên vẫn rất sợ.
“Không có đâu anh ơi. Làm sao em lại lấy chuyện này ra đùa với anh chứ?” Khương Minh Châu liền khóc lóc nói: “Anh ơi, cha mẹ đều không cho em nói chuyện này cho anh. Nhưng em thật sự không còn cách nào nữa anh ơi…”
(Mèo quên nữa: ban đầu Khương Minh Châu gọi cha mẹ vì mèo nghĩ là con gái thân thiết hơn thì gọi cha như mèo hay gọi vậy, còn lại thì xưng cha, nhưng sau mèo tìm hiểu thì mốt mèo thống nhất xưng hô là gọi cha luôn cho đồng bộ. Chứ phân biệt quá mốt mèo quên thì xưng hô lại lộn xộn, xin lỗi các tình yêu sự cố này nha.)
Cái người em gái ruột mà ban đầu anh ta tưởng là tên côn đôg, vậy mà lắc mình biến hóa thành nhân tài quan trọng của quốc gia, còn tống Khương Nhĩ Phàm vào tù dẫm máy may (ám chỉ làm việc khổ sai trong tù)!
Nhất thời, Khương Nhĩ Càng quả thực cảm thấy mình đang nằm mơ. Nhưng nghe tiếng khóc ở đầu dây bên kia, anh ta đè nén muôn vàn suy nghĩ trong lòng. Ngàn lời vạn tiếng đều hóa thành một câu: “Em đừng khóc. Anh sẽ sắp xếp chuyện công ty một chút, hai ngày này cố gắng bay về gấp.”
…
Hai ngày sau, Khương Nhĩ Càng đã trở về.
Người nhà họ Khương đều không biết Khương Minh Châu gọi điện thoại cho Khương Nhĩ Càng. Khi thấy Khương Nhĩ Càng đột nhiên xuất hiện, họ đều ngây người. Khương Nhĩ Trác theo bản năng liền hỏi Khương Nhĩ Càng sao đột nhiên lại về.
“Ở nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà mọi người giấu anh sao?” Giữa mày Khương Nhĩ Càng là một mảnh lạnh lẽo: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Mọi người kể lại từ đầu đến cuối cho anh nghe một lần.”
Hốc mắt Liễu Dư Mi trong khoảnh khắc đỏ bừng. Bà há miệng, đang chuẩn bị nói điều gì đó, thì Khương Vân Thiên đã lên tiếng trước: “Chuyện này con không cần nhúng tay.”
Khương Vân Thiên đã quyết định từ bỏ Khương Nhĩ Phàm, tự nhiên sẽ không để đứa con trai cả mà ông tự hào lại đi nhúng chân vào vũng nước đục này.
“Cái gì mà con không cần nhúng tay?” Mày Khương Nhĩ Càng nhíu chặt đến mức cơ hồ có thể kẹp c.h.ế.t muỗi: “Không cần nhúng tay thì cứ để Nhĩ Phàm ở trong đó cả đời sao? Cha, rốt cuộc cha nghĩ gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khương Vân Thiên nghĩ gì ư? Khương Vân Thiên đang nghĩ làm thế nào để hàn gắn quan hệ với Khương Dư Linh, làm thế nào để giữ được Khương gia.
Còn về Khương Nhĩ Phàm — anh ta là tự tìm đường chết. Chỉ vì một chút lời châm chọc, nói xấu nhỏ nhoi mà có thể nhẫn tâm như vậy với em gái ruột, thì việc anh ta rơi vào kết cục hôm nay cũng là đáng đời. Không phải ông tàn nhẫn, mà là ông cũng không còn cách nào. Ông không thể để cả Khương gia cùng theo Khương Nhĩ Phàm xui xẻo được.
“Cha nghĩ gì ư?!” Khương Vân Thiên cũng không thấy cách làm của mình có gì sai. Ông trừng mắt giận dữ: “Cha có thể nghĩ gì chứ? Con là nhân tài cao cấp của quốc gia sao? Con có thể khiến pháp luật nương tay với nó sao? Không thể thì đừng ở đây chất vấn cha!”
Nói rồi, Khương Vân Thiên có chút tức giận. Ông chỉ vào Khương Nhĩ Trác, lại chỉ chỉ Khương Nhĩ Càng: “Ba anh em bây giờ lớn rồi, cánh cứng, ý kiến lớn thật đấy. Làm chuyện gì trước đây đều không thèm bàn bạc với cha một chút. Bây giờ xảy ra chuyện lại muốn ông đây đi chùi đ.í.t cho các con.”
“Cha không có bản lĩnh lớn như vậy đâu. Tự mình làm việc thì phải tự mình gánh vác trách nhiệm!”
“Nói nữa, vì một hàng giả.” Khương Vân Thiên lại chỉ vào Khương Minh Châu: “Lại đối xử với em gái ruột của mình như vậy, đối xử với con gái ruột của mình như vậy. Các người không khóc thì ai khóc?”
Khương Vân Thiên quả thực đã chịu đủ mấy ngày nay Liễu Dư Mi thở ngắn than dài, khóc lóc bên tai ông, còn đổ hết trách nhiệm lên người Khương Dư Linh.
Ông tuy rằng đã rất giỏi trốn tránh trách nhiệm, nhưng cũng biết chuyện này khẳng định không phải Khương Dư Linh sai. Là chính họ trước có mắt không thấy Thái Sơn đắc tội người ta. Sau đó Khương Nhĩ Phàm, cái thằng nhóc con kia lại ra tay tàn độc như vậy. Nếu là ông ở vị trí của Khương Dư Linh, ông cũng không thể tha thứ Khương Nhĩ Phàm, cũng không thể tha thứ người nhà họ Khương.
Ở tù mọt gông đã là tốt rồi. Nếu là ông nói, còn muốn cho người nhà họ Khương đều phải trả giá đắt.
Khương Dư Linh không trả thù họ đã coi như cô còn trẻ tuổi, lòng dạ thiện lương.
Tuy nhiên, những người ở đây hiển nhiên không nghĩ như ông. Liễu Dư Mi và Khương Minh Châu lại bắt đầu khóc. Mày Khương Nhĩ Càng nhíu chặt: “Cha, sao cha lại nói Minh Châu như vậy chứ? Năm đó đâu phải Minh Châu muốn bị ôm nhầm…”
“Đúng, đúng, đúng. Con bé là vô tội. Chỉ mình ông già này là người xấu được rồi chứ gì.” Khương Vân Thiên trợn trắng mắt: “Con đã về rồi cũng tốt. Mau khuyên mẹ con đi. Khương Nhĩ Phàm đi tù thôi, chứ đâu phải c.h.ế.t rồi. Bảo bà ấy đừng cả ngày khóc lóc bên tai cha, thật là phiền c.h.ế.t đi được.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Còn nữa nhé. Cha cảnh cáo con. Khương Nhĩ Phàm rơi vào kết cục hôm nay đều là đáng đời. Con đừng có nảy sinh cái ý định không nên nảy sinh gì đó. Nếu đến lúc đó xảy ra chuyện gì, cha không có bản lĩnh vớt con ra đâu.”
Khương Vân Thiên nói xong lời này, trực tiếp xoay người đi thẳng. Lúc gần đi, ông còn liếc nhìn Khương Minh Châu một cái. Đừng tưởng ông không biết ai đã gọi điện thoại cho Khương Nhĩ Càng. Thật là! Một chút cũng không an phận!
Khương Minh Châu cũng nhận thấy ánh mắt lạnh nhạt của Khương Vân Thiên. Cô co rụt người lại, nép sau lưng Liễu Dư Mi. Chờ đến khi Khương Vân Thiên đi rồi, mới lại lần nữa khóc thành tiếng.
“Anh ơi…”
“Con trai à, em con thật sự thảm quá!”
Biệt thự một mảnh tiếng khóc. Khương Nhĩ Càng chau mày, vẻ mặt u ám.
…
Khương Vân Thiên từ bỏ Khương Nhĩ Phàm, và cũng yêu cầu Khương Nhĩ Càng từ bỏ Khương Nhĩ Phàm. Nhưng Khương Nhĩ Càng hoàn toàn không nghe lọt lời ông. Sau khi nghe em gái và mẹ kể chuyện xảy ra gần đây, cùng với việc cái gọi là em gái ruột độc ác đến mức nào, anh ta hạ quyết tâm, nhất định phải cho Khương Dư Linh một bài học khắc sâu.
Anh ta muốn khiến cô hối hận khi bước vào thế giới này.