Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Chương 162: Bọn họ báo mộng cho ta (1)





Nhìn sắc mặt tham lam trong mắt cả nhà Khương Thâm, nhìn nàng như thể đang nhìn bạc biết đi, Khương Dư Linh vẫn cười tủm tỉm: "Nha, hóa ra gả cho Hoàng An là chuyện tốt đến vậy cơ à, vậy ta có phải còn phải cảm ơn cảm ơn các người không?"

Khương Ngọc liền nói: "Cái đó thì không cần, chỉ cần quỳ xuống dập đầu nhận lỗi là được."

Khương Lâm gật đầu: "Đúng vậy, lần trước con đánh chúng ta món nợ đó chúng ta còn chưa tính với con đâu. Coi như là người nhà với nhau, chỉ cần con xin lỗi, vậy ta sẽ tha thứ cho con."

Khương Ngọc và Khương Lâm hai anh em hoàn toàn không nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Khương Dư Linh, còn tưởng rằng Khương Dư Linh thật sự đã biết lỗi. Dù sao trước kia Khương Dư Linh bị chèn ép lâu ngày, hình tượng bánh bao đã in sâu vào tâm trí bọn họ. Lần này Khương Dư Linh chủ động quay về, bọn họ liền thật sự cho rằng nàng ở bên ngoài chịu khổ mới chạy về.

Nghĩ đến món hời sắp có được, hai người đều cực kỳ cao hứng.

"Vậy nếu ta không xin lỗi thì sao?"

"Không xin lỗi?" Nghe vậy, Khương Lâm sững sờ, trên mặt nhanh chóng lộ ra vẻ mặt hung ác. Ông ta bẻ bẻ ngón tay: "Nếu không xin lỗi nói, vậy đừng trách ta không khách khí với ngươi."

Nói rồi, hắn liền liếc mắt ra hiệu cho Trương Xuân Hoa và Khương Ngọc. Hai người hiểu ý, nhẹ nhàng bước chân về phía Khương Dư Linh. Khương Dư Linh đem hành động bịt tai trộm chuông nhỏ mọn của bọn họ thu vào đáy mắt, một cái xoay người nhanh nhẹn ——

Khương Ngọc nóng nảy: "Bắt nó lại! Không thể để nó chạy."

Khương Dư Linh đóng sập cửa lại.

Đóng cửa mới có thể đánh chó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phía sau truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn, cùng với cơn gió mang theo mùi chua hôi. Khương Dư Linh vừa quay đầu lại, liền đỡ lấy bàn tay to nặng trịch của Trương Xuân Hoa, vặn mạnh một cái. Tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết của Trương Xuân Hoa liền vang vọng khắp sân.

"Con tiện nhân tìm chết!"

Khương Ngọc lao về phía Khương Dư Linh. Khương Dư Linh một cái đá xoay người, trực tiếp đá Khương Ngọc văng ra xa mấy mét, thẳng đến khi bà ta đụng ngã cái lu nước trong sân mới dừng lại.

Tiếng vỡ nát vang lên.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Nước trong lu ào ào chảy ra.

Khương Thâm và Khương Lâm không đứng yên được, mắng to một tiếng rồi cũng lao về phía Khương Dư Linh. Khương Dư Linh không sợ chút nào, từ phía sau rút ra một cây gậy gỗ, nhanh chóng nghênh đón. Một cái lắc mình liền lách ra phía sau Khương Lâm, một gậy gỗ quất trúng lưng hắn.

Khương Lâm kêu thảm thiết một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, Khương Dư Linh lại một chân đá trúng khoeo chân hắn. Khương Lâm thẳng tắp quỳ rạp xuống đất. Và ngay khoảnh khắc hắn quỳ xuống, một chiếc chổi thẳng tắp đập vào mặt. Sau chiếc chổi, là khuôn mặt Khương Thâm mang theo vài phần hung tợn. Khương Dư Linh cười lạnh một tiếng, một cái xoay người, một chân đá vào mạng sườn Khương Thâm.

"A!"

Cú đá này trực tiếp đá Khương Thâm văng ra ngoài. Khương Dư Linh thừa thắng xông lên, cầm gậy gỗ liền quật đánh lên người Khương Thâm: "Khương Thâm, ngươi thật đúng là táng tận lương tâm đồ đệ không bằng heo chó!"

"Vì mấy chục lạng bạc, ngươi liền muốn bán đi dòng m.á.u duy nhất ca ca ngươi để lại trên đời này! Rõ ràng làm việc ác độc như thế, còn cứ muốn khoác lác danh nghĩa là vì tốt cho ta."

"Ngươi nhìn ngươi xem, có phải là vừa làm điếm vừa muốn lập đền thờ cho mình không!"

"Cha ta có người đệ đệ như ngươi, cũng thật coi như xui xẻo tám kiếp."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com