Xuyên Sách Ta Phải Lòng Phản Diện

Chương 5



Đến khi thấy dáng vẻ của ta, hắn ta cứng họng.

 

"Bây giờ lại học theo nữ tử phàm nhân trang điểm? Linh Lung, trước kia muội đâu có để tâm đến dung mạo như vậy."

 

Ta nhíu mày nhìn chằm chằm vào dấu chân hắn ta giẫm trên thảm của ta.

 

"Ra ngoài!"

 

"Linh Lung, muội còn muốn ương bướng đến bao giờ? Mấy thứ ở đây, cái nào mà chẳng phải thứ ta từng thích? Ngay cả bộ hỉ phục này, cũng là muội tự tay may cho ta, muội làm bộ làm tịch như vậy, sau này xuống nước thế nào đây..."

 

Hắn ta tiến thêm một bước, giờ thì thành hai dấu chân rồi.

 

Ta tức điên, hét lên: "Ra ngoài!"

 

Ta bước lên, tiện tay vung kết giới bảo vệ tiểu sư đệ phía sau.

 

Ánh mắt hắn ta lạnh đi: "Sợ ta bắt nạt hắn? Một tên phế vật ngay cả lễ vật đính ước mà tiên môn ban cho cũng không có, muội dùng hắn để chọc tức ta, thật nực cười..."

 

Ngay lập tức, ta vung tay, đại sư huynh bị đẩy ra ngoài.

 

Hắn ta lùi lại mấy bước, đứng vững.

 

"Muội vì hắn mà ra tay với ta?"

Dưa Hấu

 

Khuôn bình luận nhảy nhót trên đầu hắn ta.

 

[Tức c.h.ế.t rồi, nam chính, đúng là nghe lời xúi bậy của tiểu sư muội, cái gì mà cứ lạnh nhạt cho nàng ta một bài học, kết quả...]

 

[Kết quả người ta đang vui vẻ chơi đùa với tiểu nãi lang.]

 

[Tiểu sư muội còn nói, nữ phụ nhiều nhất vài ngày sẽ trở về.]

 

[Nam chính cứ ngốc nghếch chờ đi, chậm thêm hai ngày nữa, người ta có con rồi.]

 

[Nam chính chẳng phải luôn chướng mắt nữ phụ sao? Sao lần này lại nổi giận?]

 

Đại sư huynh rõ ràng tức giận: "Muội thật sự cho rằng ta để ý muội? Ta chỉ là tình cờ đi ngang qua đây, niệm tình muội một lòng hướng về ta, nên tiện đường ghé qua nhìn muội một chút, muội đừng có không biết điều."

 

Ta cũng nổi giận: "Ai một lòng hướng về ngươi? Ta thích A Từ."

 

Đại sư huynh không tin: "Một tên phế vật? Hắn có gì đáng để thích?!"

 

Ánh mắt hắn ta âm trầm: "Ta sớm đã thấy tiểu tử này lai lịch bất minh, bộ dạng đáng ghét! Lúc trước tu hành tiến bộ nhanh chóng, chắc chắn có quỷ! Bây giờ linh căn của hắn bị hủy, chính là do phản phệ. Đồ phế vật như vậy, muội cũng chỉ xứng với loại đó thôi..."

 

Nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ xuống.

 

Một cơn giận bùng nổ, ta rút kiếm ra: "Ngày đó A Từ vì ngăn cản bí cảnh sụp đổ, mới bị trận pháp phản phệ hủy linh căn! Người khác thì không nói, ngươi là cái thá gì mà dám nói hắn?!"

 

Ngày đó, bí cảnh sụp đổ, ta vì đại sư huynh đoạt bí bảo, trúng ảo độc không thể động đậy.

 

Còn đại sư huynh ngày đó lại vì tiểu sư muội mà đi hái một đóa hoa trên vách núi.

 

Nếu không phải bọn họ trì hoãn thời gian, tiểu sư đệ đã có thể rời đi sớm hơn một khắc, đâu đến nỗi này.

 

Giờ đây, hắn ta lại trách móc A Từ!

 

Ngày đó ta đúng là mù mắt rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta tức giận đến cực điểm.

 

Đại sư huynh lại cười: "Thì ra, muội lạnh nhạt với ta là vì chuyện bí cảnh này? Chỉ vì một đóa hoa mà ghen? Linh Lung, ta thừa nhận, trong lòng ta có một chút xíu vị trí dành cho muội. Nhưng muội cũng phải biết tự lượng sức mình, muội không thể vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia."

 

Nghe tiếp nữa chắc tai ta điếc mất.

 

Ta rút kiếm c.h.é.m tới.

 

Sau vài hiệp, cả cái sân đã tan hoang.

 

Đợi đến khi ta ép đại sư huynh lui ra ngoài, quay lại thì ngay cả dải buộc tóc của tiểu sư đệ cũng đứt làm hai.

 

Trên mặt đệ ấy có một vết xước mỏng.

 

Ta lập tức chắn trước mặt đệ ấy.

 

Đại sư huynh cười nhạo nhìn sang.

 

"Một kẻ phế nhân như vậy, chẳng lẽ muội thật sự muốn bảo vệ hắn cả đời. Ngày kết khế sắp đến rồi, muội còn muốn làm ầm ĩ đến bao giờ?"

 

Tiểu sư đệ lùi lại một bước, chậm rãi đưa tay về phía thắt lưng.

 

Ta nắm lấy tay tiểu sư đệ: "Sao? Ta chính là muốn bảo vệ hắn cả đời.”

 

Ta xé áo cưới, đập phá châu báu, tất cả đều ghi nợ lên đầu đại sư huynh, bắt hắn ta phải đền tiền.

 

Đại sư huynh vừa không có tiền, vừa không cãi lại được ta, tức tối bỏ đi.

 

Trong sân cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, lúc này ta mới để ý, ngay cả dải buộc tóc của tiểu sư đệ cũng bị lỏng.

 

Ta ra hiệu cho đệ ấy ngồi xuống trước gương.

 

"Ta giúp ngươi buộc lại tóc."

 

Cửa sổ nhỏ khẽ hé, gió ấm thổi vào.

 

Tóc đệ ấy mềm mại, mượt mà vô cùng.

 

Thơm quá.

 

Trong thoáng chốc, một hình ảnh quen thuộc chợt lóe lên trong đầu.

 

Ta không nhịn được cúi xuống ngửi.

 

Khung chat gào rú ầm ĩ.

 

[Ngửi kìa—còn dám ngửi nữa—]

 

[Nữ phụ có biết không, ngươi xuất hiện trước mặt hắn chính là một sự giày vò, có phải cảm thấy cảnh này quen thuộc lắm không?]

 

[Chuyện ở bí cảnh trước kia, quả nhiên quên sạch rồi.]

 

Ta ngẩn người, bí cảnh? Chuyện gì xảy ra ở bí cảnh?

 

Y

ết hầu tiểu sư đệ khẽ động, giọng khàn khàn: "Để ta tự làm."

 

Ta buông tay, đệ ấy một tay chải tóc, một tay giữ.