Bên phía Đường Thư Nghi, sau khi ăn sáng xong, nàng tính toán Đường Quốc Công cũng sắp hạ triều rồi, liền đến phủ Đường Quốc Công. Hai người thảo luận về cuộc tranh luận giữa Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử một hồi. Sau đó, Đường Quốc Công nói thêm một chút về tình hình trong triều, cuối cùng nói:
"Chuyện này, thật ra mọi người đều biết đằng sau có bóng dáng của phủ Vĩnh Ninh Hầu. Lần này có chút người cũng biết ngươi không dễ chọc vào. Sau này các ngươi hành sự nên tận lực điệu thấp."
"Nữ nhi biết." Đường Thư Nghi vốn cũng có ý nghĩ như vậy, dù sao Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh còn chưa trưởng thành.
Đường Quốc Công hài lòng gật đầu, lại nói: "Đợi Ngọc Thần và Ngọc Minh lớn lên, ngươi liền có thể yên tâm hơn."
Ông ấy cũng cảm thấy xót xa cho nữ nhi nhà mình, vừa làm cha lại vừa làm mẹ.
"Nữ nhi không hề cảm thấy khổ, chuyện như này, ngược lại con thấy rất thú vị." Đường Thư Nghi nghiêm túc nói.
Đường Quốc Công cười lớn, nét mặt đầy kiêu ngạo.
Hai người hàn huyên thêm một lát, Đường Thư Nghi đến hậu viện để gặp Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân nói chuyện. Đường Quốc Công có năm nhi tử, ba đích tử và hai thứ tử. Đường Thư Bạch, Đường Thư Kiệt và Đường Thư Minh ở bên ngoài là cùng một mẫu thân với Đường Thư Nghi, tự nhiên cũng thân thiết hơn rất nhiều.
Vì vậy, mỗi lần Đường Thư Nghi đến phủ Quốc Công, đều tìm đến Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân để trò chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trên đường đến viện của Đường đại phu nhân, Đường Thư Nghi gặp Đường nhị phu nhân, hai người cùng nhau đi bộ đến viện của Đường đại phu nhân. Trên đường đi, Đường nhị phu nhân thấp giọng hỏi Đường Thư Nghi: "Nghe nói nữ nhi nhà họ Liễu kia đã qua đời?"
Đường Thư Nghi khẽ ừm một tiếng. Nhị phu nhân lại hỏi tiếp: "Vậy hiện tại Ngọc Thần thế nào rồi?"
"Ngọc Thần vẫn như thường lệ, đang ở nhà đọc sách." Đường Thư Nghi điềm nhiên nói. Cho dù là thân tẩu tử, nàng cũng không muốn đối phương biết Tiêu Ngọc Thần vì Liễu Bích Cầm mà khóc lóc đau khổ.
Nhưng nghe Đường Thư Nghi nói vậy, Nhị phu nhân lại vui vẻ trong lòng, nói: "Ngọc Thần đứa nhỏ này, từ nhỏ ta đã rất quý mến."
Đường Thư Nghi nghe xong cũng không nghĩ nhiều, Tiêu Ngọc Thần khi còn nhỏ vốn đã rất tuấn tú, được người ta yêu thích cũng là chuyện bình thường. Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến viện của Đường đại phu nhân, đến nơi, ba người cô cháu lại hàn huyên chuyện nhà một lúc. Sau đó, Đường Thư Nghi mới trở về phủ Vĩnh Ninh Hầu.
Sau khi nàng rời đi, Đường nhị phu nhân mới nói với Đường đại phu nhân: "Đại tẩu, nữ nhi nhà họ Liễu kia đã c.h.ế.t rồi, như vậy Tiểu Ngọc và Ngọc Thần có thể đường ai nấy đi rồi."
Đường phu nhân thở dài trong lòng, nhưng dù sao cũng không phải khuê nữ ruột của mình, nếu nàng ấy cứ cố chấp ngăn cản, sẽ giống như trong lòng có ý đồ xấu. Sau khi suy nghĩ một lát, bà nói: "Ngươi tự mình xem xét đi, ta thấy chuyện này không ổn lắm."
"Vậy ta lại suy nghĩ thêm vậy." Đường nhị phu nhân nói.
Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng lòng nàng ấy vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ ý định.