“Nếu ngươi muốn làm một chuyện gì đó thì càng phải chú ý đến chuyện đó, như vậy ngươi sẽ càng dễ tìm được cơ hội hoàn thành chuyện này.”
Đây là điều Đường Thư Nghi đọc được trong một quyển sách ở kiếp trước, gọi là lý thuyết làm chủ cơ hội. Đối với lý luận này, nàng đã từng tự mình chứng minh bằng thực tế, kết quả vô cùng chính xác. Bởi vì nếu ngươi chú ý một chuyện gì đó thì sẽ bắt đầu nghiên cứu tìm hiểu nó, về lâu về dài sẽ phát hiện ra cơ hội trong đó. Đương nhiên, ngươi có nắm bắt được cơ hội này hay không, nắm bắt rồi lại có vốn liếng và năng lực để làm tốt hay không thì lại là chuyện khác.
Từ việc muốn nhờ Tề Lương Sinh dạy dỗ Tiêu Ngọc Thần, Đường Thư Nghi bắt đầu nghiên cứu Tề gia.
Tề gia ở tiền triều cũng là một đại gia tộc ở Thượng Kinh, nhưng vì triều đại thay đổi mà bắt đầu xuống dốc, mãi đến khi Tề gia có Tề Lương Sinh, gia tộc này mới một lần nữa bước lên tầng trên ở Thượng Kinh. Hơn nữa, nhìn thế phát triển của Tề Lương Sinh hiện nay, khả năng vào Nội các sau này vô cùng lớn, đến lúc đó, Tề gia sẽ cao hơn một tầng.
Một đại gia tộc cắm rễ ở Thượng Kinh nhiều năm như vậy tất nhiên vô cùng to lớn. Dòng chính dòng bên của Tề gia cộng lại cũng phải hơn mấy trăm người. Nhưng huyết mạch của Tề Lương Sinh lại không quá đông, phía trên có lão mẫu thân, phía dưới một thân đệ đệ và một vài tỷ muội đã xuất giá, sau đó chính là con nối dõi của hắn.
Phu nhân đã quan đời của Tề Lương Sinh là Trần thị, xuất thân không cao lắm, sinh cho hắn hai nhi tử. Hắn có hai thiếp thất, mỗi người sinh được một nữ nhi.
Hai nhi tử, đại nhi tử là học bá, mười tám mười chín tuổi đã trúng tiến sĩ, hiện tại đang được Hàn Lâm Viện soát lý lịch. Nhi tử thứ vì thân thể đã yếu ớt từ nhỏ, được tổ mẫu nuôi dưỡng bên người, từ nhỏ đã được tổ mẫu cưng chiều che chở, dưỡng thành một tên ăn chơi trác táng.
Đường Thư Nghi nghĩ đi nghĩ lại tình huống của Tề gia, cuối cùng cảm thấy chỗ đột phá chính là nhị nhi tử của Tề Lương Sinh. Nàng từng nghe Tiêu Ngọc Minh nói Tề Nhị muốn kinh thương, hắn đã nói với Tề Lương Sinh, Tề Lương Sinh nói sẽ suy xét nhưng đã qua một đoạn thời gian mà vẫn chưa trả lời. Đường Thư Nghi cảm thấy hẳn là Tề Lương Sinh không am hiểu kinh thương, cũng không có tài nguyên phong phú nên mới chưa cho hắn câu trả lời.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tề Lương Sinh không có tài nguyên, nàng có a! Nàng chính là tài nguyên. Được rồi, kế hoạch mở câu lạc bộ có thể suy xét để Tề gia tham dự một phần, dù sao Tề Lương Sinh cũng có nhân mạch, vẫn là một chiêu bài.
Có ý tưởng, Đường Thư Nghi bắt đầu hành động. Hôm đó, lúc đang dùng bữa nàng đã hỏi Tiêu Ngọc Minh: “Mấy ngày nay sao không thấy Tề Nhị cùng Nghiêm Ngũ, bọn họ đang làm gì vậy?”
Tiêu Ngọc Minh nghe nàng hỏi chuyện thì chuông cảnh báo lập tức vang lên, cho rằng nàng đang bẫy hắn, trong lòng khẩn trương, ngoài miệng vờ như tùy tiện nói: “Không làm gì cả, ở nhà đợi thôi.”
Tay gắp thức ăn của Đường Thư Nghi hơi khựng lại, câu trả lời này vừa nghe đã thấy có vấn đề. Hai tên công tử ăn chơi trác táng kia có thể an phận đợi ở nhà sao? Rõ ràng là có ẩn tình. Nhưng sắc mặt nàng vẫn không hề thay đổi, mở miệng nói: “Đã mấy ngày không gặp bọn họ, thiếp chỉ là cảm thấy lạ thôi.”
Tiêu Ngọc Minh vô cùng căng thẳng, hắn hoài nghi chuyện bấy lâu nay bọn họ đang làm đã bại lộ.
“Hai ngày nữa đưa bọn họ tới đây cho ta nhìn xem.” Đường Thư Nghi lại nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiêu Ngọc Minh: “... Vâng, vâng ạ.” Chắc chắn là đã bại lộ chuyện rồi.
Mẫu tử hai người đều có tâm tư riêng, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu ở bên cạnh ngồi xem kịch.
Sau bữa cơm tối, cả nhà bốn người lại cùng nhau nói chuyện phiếm, Tiêu Ngọc Minh nơm nớp lo sợ, Đường Thư Nghi đang phỏng đoán trong lòng xem đám công tử ăn chơi kia lại đang bày trò gì, còn Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Thần thì tiếp tục ngồi xem kịch, màn nói chuyện phiếm sau bữa cơm cứ thế kết thúc một cách hài hước.
Chờ ba huynh muội đi rồi, Đường Thư Nghi nói với Thúy Trúc: “Ngày mai con dành chút thời gian đi hỏi thăm Nghiên Đài xem nhị công tử nhà ta lại đang làm chuyện gì rồi.”
Thúy Trúc cười đồng ý, Thúy Vân ở bên cạnh cũng mỉm cười.
Sau khi Tiêu Ngọc Minh trở về viện của mình thì bắt đầu dựa vào ghế suy nghĩ, rốt cuộc nguyên nhân khiến chuyện này bại lộ là gì. Suy nghĩ một lúc lâu, hắn bắt đầu nhìn về phía Nghiên Đài đang đứng một bên.
Nghiên Đài bị hắn nhìn đến dựng ngược cả tóc gáy, khẩn trương hỏi: “Nhị công tử có điều gì cần dặn dò nô tài?”
“Có phải là ngươi lén đi tố cáo không?” Tiêu Ngọc Minh hỏi.
Nghiên Đài vội vàng lắc đầu: “Không có, mấy ngày nay ngài và nô tài vẫn như hình với bóng, không có cách nào đi cáo trạng đâu ạ.”
Tiêu Ngọc Minh hồ nghi nhìn hắn, Nghiên Đài vẫn bình chân như vại. Tiêu Ngọc Minh lại nhìn nhìn Thạch Mặc, Thạch Mặc cũng vội vàng bảo đảm, hắn tuyệt đối không đi mật báo. Tiêu Ngọc Minh suy ngẫm một hồi cũng không nghĩ ra được nguyên nhân gì nên đành từ bỏ.
Sáng hôm sau, hắn vẫn như mọi ngày, giờ Mẹo rời giường đến võ trường luyện võ, Nghiên Đài vẫn tháp tùng bên cạnh. Tiêu Ngọc Minh luyện võ ở võ trường, Nghiên Đài ở bên cạnh cũng đánh quyền ra dáng.
Lúc Thúy Trúc đến, Nghiên Đài đang đánh quyền trông rất uy vũ. Nàng ấy đứng sau núi giả quan sát một hồi, sau đó lại lộ ra nửa người, vẫy tay gọi Nghiên Đài. Nghiên Đài thấy thế lại vô cùng căng thẳng, nhưng đại nha hoàn bên người Hầu phu nhân lại gọi hắn, hắn không dám không đi, chỉ có thể căng da đầu lén bước qua đó...
Chẳng bao lâu, Thúy Trúc đã từ võ trường trở về Thế An Uyển, vừa gặp Đường Thư Nghi đã vội vàng hội báo tình hình đã hỏi thăm được ở chỗ Nghiên Đài: “Lương Kiện An c.h.ế.t chưa được bao lâu thì Nhị hoàng tử đã xử lý tên trai bao Khổng Văn Triết của Trường Bình công chúa và hoàng thương Khổng gia. Khổng gia bị xử lý, trà tiến cống đưa vào cung lập tức đứt nguồn cung, ba người nhị công tử lấy bạc riêng ra, mưu tính thay thế Khổng gia, trở thành hoàng thương cung cấp trà cho Hoàng cung.”
Đường Thư Nghi đang uống trà, lúc nghe thấy câu cuối cùng lập tức không nhịn được phun hết ngụm trà vừa mới uống ra ngoài, còn bị sặc một chút, liên tục ho khan. Thúy Trúc, Thúy Vân thấy thế, vội vàng vuốt lưng cho nàng.