Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 216



Ngưu Hoành Lượng đi phía trước, dẫn theo một nhóm thị vệ đi về phía tây của Hầu phủ, xuyên qua tiểu hoa viên, đến một hòn non bộ. Hắn phất tay, vài thị vệ tiến lên, dời đi một tảng đá lớn cao bằng đầu người, sau đó lộ ra một thông đạo, đoàn người đi theo thông đạo lao xuống bên dưới.

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân xuất thân từ gia tộc võ tướng, tất nhiên không lạ lẫm gì với địa lao. Đi xuống thông đạo đến một không gian rộng lớn, Ngưu Hoành Lượng dùng đuốc lửa điểm sáng những ngọn đèn dầu treo dọc đường đi, không gian lập tức được chiếu sáng.

Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đều biết trong phủ có một địa lao, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ đến đây. Họ nhìn thấy trên một khoảng đất trống rộng lớn đặt vài chiếc lồng sắt to, mỗi chiếc đều có thể nhốt năm hoặc sáu người.

Đương nhiên, bây giờ không có ai trong những chiếc lồng sắt ấy. Có thể nói, kể từ khi Tiểu Hoài chết, địa lao này chưa từng được mở ra, hôm nay là lần đầu tiên.

"Đại công tử, nhị công tử, phòng thẩm vấn ở phía trước." Ngưu Hoành Lượng cung kính nói với Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh.

"Dẫn đường." Tiêu Ngọc Thần nói, đối với nơi này, hắn ngược lại cũng không có chút không thích ứng nào, Tiêu Ngọc Minh cũng vậy.

Đám người tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau đã đến một căn phòng làm bằng đá. Ngưu Hoành Lượng dẫn đầu đi vào, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần cũng theo sát phía sau. Chỉ thấy trên bức tường trong phòng treo đầy dụng cụ tra tấn, ở giữa phòng là một giá tra tấn, và một nồi sắt lớn chứa đầy dầu, được những cây gỗ chống đỡ.

Ngưu Hoành Lượng sai người dùng xích sắt, trói Thu Vân Tú và Thu Vân San lên giá dụng hình. Hai tỷ muội bọn họ giờ khắc này mặc dù vẫn luôn trầm mặc, nhưng cơ thể run rẩy nói rõ sự sợ hãi đang bao trùm lấy họ.

Lúc này, Ngưu Hoành Lượng quay sang nói với Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh: "Đại công tử, Nhị công tử, đây là lần đầu hai vị đến đây, tại hạ xin phép được giới thiệu cho hai vị một chút về các hình cụ tra tấn ở đây."

Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Thần nhìn những hình cụ treo trên tường, bộ dáng vô cùng hứng thú mà gật đầu. Sau đó Ngưu Hoành Lượng đi tới một bức tường, chỉ vào một cây roi da và nói:

"Đây là hình cụ thẩm vấn được sử dụng nhiều nhất, chỉ cần quất trực tiếp lên người phạm nhân là có thể lấy cung. Chỉ có điều, tại hạ thường sẽ ngâm nó trong nước muối một lúc rồi mới dùng để quất, như vậy sẽ càng thêm đau đớn. Sau vài roi, lá gan của kẻ nào không đủ cứng rắn liền có thể cạy miệng ra."

Sau đó, hắn chỉ vào một cây roi khác, nói, "Nếu phạm nhân có xương cốt cứng cỏi, tại hạ sẽ dùng cây roi có gai này. Quất vài roi, chắc chắn da nát thịt tan. Sau đó lại đổ thêm chút nước muối lên người hắn, haha, cảm giác đó nhất định vô cùng thống khoái."

"Còn cây này," Ngưu Hoành Lượng chỉ vào một cây đao dài chừng một thước, rộng ba ngón tay nói, "Cây đao này tại hạ gọi là thiên đao vạn quả, chính là dùng nó để cắt thịt người thành từng miếng một. Không phải tại hạ khoe khoang với hai vị công tử, tay nghề sử dụng đao của tại hạ là hạng nhất tuyệt đối, cho dù đến miếng cắt cuối cùng cũng không để phạm nhân tắt thở. Nhất định sẽ khiến hắn nếm thử mùi vị của thiên đao vạn quả."

Giọng nói của hắn thô bạo, đôi lúc còn bật ra tiếng cười ha hả đầy phấn khích, nhưng tiếng cười ấy như giọng ma quỷ rợn người, thấm vào tai Thu Vân Tú và Thu Vân San, khiến hai người bọn họ run lẩy bẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này, giọng Tiêu Ngọc Minh vang lên: "Trước tiên cứ dùng cây roi gai này đi, ta thấy thứ này chơi rất vui."

"Được."

Ngưu Hoành Lượng duỗi tay rút lấy cây roi gai trên tường, đi tới trước mặt Thu Vân Tú và Thu Vân San, quay đầu hỏi Tiêu Ngọc Minh: "Nhị công tử, ngài muốn hỏi gì?"

Tiêu Ngọc Minh vẻ mặt khó hiểu: "Hỏi gì? Hỏi gì chứ! Chẳng phải các nàng ta đã hiểu rõ mọi chuyện rồi sao? Đánh thẳng vào!"

Ngưu Hoành Lượng cúi đầu nhìn cây roi trong tay, thầm nghĩ Nhị công tử lần đầu thẩm vấn người nhưng rất có bản lĩnh. Nghĩ vậy, hắn giơ tay quất mạnh mấy cái lên người Thu Vân Tú. Xoẹt một tiếng, lớp vải bị quất rách toạc, để lộ làn da trắng nõn.

Ngưu Hoành Lượng "chậc" một tiếng, rồi lại đánh thêm một roi, ngay vị trí cũ, chỉ trong chớp mắt m.á.u tươi đã rỉ ra, Thu Vân Tú cũng a lên một tiếng đau đớn.....

Thẩm vấn đôi khi là một hình thức đấu tranh tâm lý. Người bị thẩm vấn sẽ phỏng đoán tâm lý của người thẩm vấn, xem đối phương biết bao nhiêu, chính mình có nên khai hay không, hoặc khai đến mức nào để bản thân được an toàn. Người thẩm vấn lại muốn người bị thẩm vấn suy sụp tinh thần, từ đó khai ra hết mọi chuyện.

Tiêu Ngọc Minh tất nhiên không hiểu gì về đấu tranh tâm lý, hắn chỉ có một suy nghĩ: Đánh, chỉ cần không chết, không chịu nổi đau nữa, rồi sẽ khai ra.

Tiếng roi da rít lên không trung, Thu Vân Tú và Thu Vân San toàn thân đẫm máu, họ gào thét đau đớn nhưng không có chút ý định muốn khai báo. Tiêu Ngọc Thần đứng nhìn, đôi mày nhíu chặt.

Tiêu Ngọc Minh chỉ vào một thứ trông giống cái kìm rồi nói: "Bắt đầu từ cái này, thử từng cái một lên người họ, tiểu gia ta từ trước đến giờ chưa từng thấy cảnh này, trông khá thú vị."

Ngưu Hoành Lượng nghe xong liền thu roi lại, Thu Vân Tú và Thu Vân San đang chịu đựng cơn đau thể xác, thở dốc. Các nàng tất nhiên cũng nghe thấy lời của Tiêu Ngọc Minh, quay đầu nhìn những dụng cụ tra tấn mà hắn đang chỉ vào, thấy Ngưu Hoành Lượng đã đi tới, đang giải thích công dụng của thứ hình cụ đó cho Tiêu Ngọc Minh nghe.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

"Cái kìm này dùng để rút móng tay. Kẹp móng tay vào, dùng sức kéo mạnh, móng tay sẽ bị bật ra khỏi thịt, m.á.u sẽ chảy theo đầu ngón tay, sau đó là tiếng la hét của bọn họ, nghĩ thôi đã thấy sảng khoái."

Tiêu Ngọc Minh nghe vậy hai mắt sáng rực lên, hắn cầm lấy cái kìm, ước lượng một chút, sau đó đi về phía Thu Vân San và Thu Vân Tú, miệng vẫn nói: "Không phải ngươi nói đánh xong sẽ đổ nước muối sao? Đổ chưa?"

"Trời ạ, quên mất." Ngưu Hoành Lượng vỗ vỗ đầu hắn, sau đó vẫy tay, hai thị vệ mỗi người bưng một chậu nước muối, không nói lời nào, trực tiếp tạt vào người hai nàng.