Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 244



Không đoán ra nguyên nhân, Đường Thư Nghi đành giữ sự nghi hoặc trong lòng.

Nói chuyện một lát, Gia Thư thái phi đề nghị cùng hai mẹ con Đường Thư Nghi ngắm cảnh núi non. Ba người cùng nhau rời khỏi viện, đi đến ngọn núi phía sau Sùng Quang tự. Cảnh vật ở đây quả thật không tồi, cành khô đã bắt đầu điểm sắc xanh, cả ngọn núi bừng lên sức sống.

Dạo chơi trên núi hơn một canh giờ, ba người lại đến tiền viện để dâng hương. Lần trước, Đường Thư Nghi ở đây đã vì vị "Đường Thư Nghi" của nguyên thân mà thắp một ngọn trường minh đăng. Lần này, sau khi thắp hương xong, nàng lại đứng trước ngọn đèn, nhỏ giọng kể lại những chuyện đã xảy ra trong phủ, kể về sự trưởng thành của ba huynh muội nhà họ Tiêu.

Nàng tin rằng, bất kể "Đường Thư Nghi" ở thế giới này đã đi đâu, thì nhất định bà ấy cũng sẽ luôn lo lắng cho ba đứa con của mình.

Từ Sùng Quang tự trở về phủ, hai mẹ con Đường Thư Nghi cũng đi cùng Thái phi. Lúc sắp lên xe ngựa, Gia Thư thái phi nắm lấy tay Tiêu Ngọc Châu, trìu mến nói: "Tiểu nha đầu nhà ngươi rất đáng yêu, để con bé ngồi cùng xe ngựa với ta, tiện thể nói chuyện với ta."

Dù Đường Thư Nghi vẫn còn nghi hoặc tại sao Gia Thư thái phi lại đột nhiên nhiệt tình với họ như vậy, nhưng nàng cũng không tiện từ chối. Nàng có thể cảm nhận được, Gia Thư thái phi thực sự có thiện cảm với Tiêu Ngọc Châu. Liền đáp: "Chỉ sợ con bé quấy rầy ngài."

Thái phi xua tay: "Nào có, ta thương nó còn không hết."

Nói rồi, bà ấy kéo tay Tiêu Ngọc Châu lên xe ngựa. Tiêu Ngọc Châu ngoan ngoãn đỡ bà ấy lên xe, Gia Thư thái phi càng thêm vui vẻ. Lúc lên xe, bà ấy ôm chầm lấy con bé vào lòng: "Ở nhà con thường làm gì?"

Trẻ nhỏ vốn rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Tiêu Ngọc Châu có thể cảm nhận được Gia Thư thái phi không có ác ý với mình, mà thật lòng yêu quý con bé. Vì vậy, nàng cũng dần thả lỏng hơn.

Con bé thưa: "Mỗi ngày khi mẫu thân làm việc, con thường ngồi bên cạnh nhìn, còn được cho đến tộc học để đọc sách."

Thái phi mỉm cười, đưa một khối điểm tâm cho con bé, lại hỏi: "Con học những gì ở tộc học?"

Tay cầm khối điểm tâm, Tiêu Ngọc Châu nói: "Trong tộc học có phu tử dạy đọc sách, còn có phu tử dạy nữ hồng, cầm, kỳ, thi, họa."

"Con học như thế nào?" Thái phi lại hỏi.

Là một học sinh không mấy nổi bật trong gia tộc, nghe câu hỏi này, vẻ mặt Tiêu Ngọc Châu thoáng chút xấu hổ. Con bé cúi đầu ăn điểm tâm, không trả lời.

Thái phi thấy vậy liền biết là chuyện gì, lập tức nói: "Những thứ như nữ hồng, cầm kỳ thi họa, không học cũng chẳng sao. Nữ hài tử ở gia tộc như chúng ta, bên người có tú nương, không biết cầm kỳ thi hoạ thì lại làm sao? Chẳng qua chỉ để thổi phồng danh tiếng mà thôi, Ngọc Châu nhà chúng ta không cần."

Tiêu Ngọc Châu nghe bà ấy nói như vậy, hai mắt lập tức sáng lên, còn nói: "Nương và ngoại công của tiểu nữ cũng nói như vậy, chỉ là tiểu nữ cũng đọc sách, mẫu thân viết... mẫu thân bảo con đọc Tứ thư ngũ kinh, nương bảo mặc dù tiểu nữ không cần thi khoa cử, nhưng những thứ đó giúp tiểu nữ hiểu chuyện."

Những cuốn sách Đường Thư Nghi thường chú thích cho Lý Cảnh Tập, Tiêu Ngọc Châu cũng đã đọc qua, vừa rồi suýt chút nữa đã nói lỡ lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thái phi hoàn toàn không nghe thấy, bà ấy gật đầu tán thành: "Mẫu thân con làm rất đúng, nên học theo mẫu thân nương."

Những chuyện Đường Thư Nghi đã làm, Thái phi cũng biết, đôi khi bà ấy cũng nhịn không được mà tán thưởng trí thông minh và tầm nhìn xa trông rộng của Đường Thư Nghi. Đồng thời cũng thở dài trong lòng, Đường Thư Nghi thật sự không dễ dàng.

"Năm ngoái, nương tiểu nữ mua một con ngựa nhỏ màu trắng cho tiểu nữ, không lẫn chút màu khác, rất xinh đẹp." Tiêu Ngọc Châu lại nói về con ngựa của mình, "Mấy ngày trước tiểu nữ đi học cưỡi ngựa với nương, Đạp Tuyết rất ngoan."

Thái phi mỉm cười: "Con ngựa của con tên là Đạp Tuyết?"

Tiêu Ngọc Châu gật đầu, sau đó lại líu lo kể chuyện học cưỡi ngựa. Gia Thư thái phi mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng đưa đồ điểm tâm và nước uống, còn cầm khăn tay lau miệng giúp con bé.

Ma ma ngồi đối diện hai người họ thấy vậy cũng mỉm cười hạnh phúc, Thái phi như này mới thật sự là đang sống.

Không hay không biết xe ngựa tiến vào thành, đến ngã ba đường không thể không tách ra, Thái phi bất đắc dĩ tiễn Tiêu Ngọc Châu xuống xe ngựa, nói với Đường Thư Nghi: "Ngày mai ngươi đến Vương phủ cầm khế thư, ta bảo đầu bếp trong phủ làm chút điểm tâm mà Ngọc Châu chúng ta thích ăn."

Đường Thư Nghi mỉm cười đáp ứng, nhìn Gia Thư thái phi lên xe ngựa rồi mới xoay người lên xe ngựa của mình. Sau khi ngồi xuống, nàng hỏi Tiêu Ngọc Châu trong xe ngựa đã nói chuyện gì với Gia Thư thái phi, Tiêu Ngọc Châu kể từng chuyện một. Đường Thư Nghi càng nghe trong lòng càng thêm nghi hoặc, nhưng nàng vẫn quyết tâm mua trạch tử kia.

Cho dù nàng có mua trạch tử hay không, thái độ và mục đích của Thái phi đối với họ sẽ không thay đổi. Nàng thực sự không muốn trì hoãn thời gian thêm nữa, dứt khoát mua nó.

Đợi đến khi về đến Hầu phủ, sắc trời đã tối. Đến Thế An Uyển vừa đặt m.ô.n.g ngồi xuống, Triệu quản gia đã đến, còn cầm theo một bức thư từ trong cung gửi đến, vẫn là một bức thư dày. Đường Thư Nghi cầm lấy mở thư ra, hỏi Triệu quản gia: "Nhị công tử có ở nhà không?"

Triệu quản gia lắc đầu, "Hôm nay ăn sáng xong Nhị công tử liền ra ngoài, đến giờ vẫn chưa thấy về."

Đường Thư Nghi khẽ cau mày, Tiêu Ngọc Minh lúc trước ra ngoài chơi, bình thường đến giờ này liền trở về, hôm nay có chuyện gì nán lại? Nhưng nàng không nói gì, dự định chờ thêm một lúc.

Mở thư ra, thấy nét chữ trên giấy rõ ràng đã đẹp hơn nhiều so với trước đây, khẽ lộ ra chút sắc bén. Đường Thư Nghi lại một lần nữa cảm thấy, có lẽ khoản đầu tư này của mình có thể thu được hồi báo không nhỏ.

Nghĩ như vậy, nàng cẩn thận đọc kỹ nội dung từng trang thư, vẫn là những chỗ chưa hiểu trong sách, nhưng phong thư hôm nay, cuối cùng có một dòng chữ mang nội dung khác với bên trên: Phu nhân thấy, ta nên làm sao để thay đổi tình trạng hiện giờ.

Đường Thư Nghi trầm ngâm, cầm lấy bức thư, đến thư phòng, ngồi xuống bàn, cầm bút lên, viết: "Khiêm tốn giữ mình, tích lũy sức mạnh, chờ đợi thời cơ, chớ nên bốc đồng."

Sau khi viết xong, nàng suy nghĩ thêm, cẩn thận giải thích cho tiểu tử kia, cuối cùng viết: "Những hành động bốc đồng, luôn luôn kèm theo sự đánh cược và mạo hiểm. Ngươi nghĩ xem, với tình hình hiện tại của ngươi, có thể gánh vác nổi hậu quả khi thua cuộc hay không?"

Có lẽ Thất hoàng tử học xong những điều đó, cảm thấy mình đã học được rất nhiều, nóng lòng muốn thay đổi hiện trạng. Đường Thư Nghi có thể hiểu được, đã chịu khổ nhiều năm như vậy, giờ lại có hy vọng thay đổi, cậu bé chắc chắn muốn hành động ngay lập tức.

Ếch Ngồi Đáy Nồi