Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu ngồi xe ngựa đi về nhà, nàng hiện tại không còn rối rắm tại sao Thái phi lại đối xử tốt với bọn họ như vậy, nếu như Thái phi không có ác ý với bọn họ thì có thể tiếp tục qua lại. Về phần nguyên nhân vì sao Thái phi đột nhiên đối tốt với bọn họ, sớm muộn gì cũng sẽ có đáp án, nàng cũng không vội.
Phủ Quốc Công
Trong thư phòng, Đường Thư Bạch đang chơi cờ với Tề Lương Sinh, hai người vừa chơi cờ vừa bàn chuyện trong triều. Đường Thư Bạch nói: "Phụ thân ta đã từ chức hai lần, nhưng Hoàng thượng không chấp thuận, lần thứ ba có lẽ sẽ phê duyệt."
Tề Lương Sinh đặt một quân cờ lên bàn cờ, "Sau khi Đường Công gia về hưu, Hoàng thượng có lẽ sẽ thăng quan cho huynh đệ các ngươi, biểu thị hậu đãi với lão thần."
"Vị Hoàng đế này của bọn họ lúc nào cũng muốn giữ vững thể diện."
Đường Thư Bạch ngước mắt lên liếc nhìn hắn: "Cho dù có thăng quan cũng không bằng ngươi được, ngươi sắp vào nội các rồi."
Tề Lương Sinh lại đặt cờ xuống, "Vào nội các cũng không phải một bước lên trời, còn xa lắm."
Hai người quen nhau từ nhỏ, có nhiều chuyện hắn sẽ không giấu Đường Thư Bạch, ví dụ như lý tưởng của hắn là thủ phụ. Bước vào nội các, chẳng qua chỉ là gần thủ phụ hơn một chút mà thôi.
Đường Thư Bạch hiểu ý của Tề Lương Sinh, liền cầm chén trà lên, vừa nhấp một ngụm vừa nói: "Dù sao cũng muốn chúc mừng ngươi. Không đánh nữa, dù sao cũng thua."
Tề Lương Sinh buông quân cờ trong tay vào hộp, cụp mắt trầm ngâm một lúc, rồi ngẩng lên nhìn Đường Thư Bạch nhưng không nói lời nào. Bị hắn nhìn đến mức gai cả người, Đường Thư Bạch bèn lên tiếng: "Ngươi nhìn ta làm gì? Có gì thì cứ nói thẳng."
Tề Lương Sinh điều chỉnh lại tư thế, duỗi thẳng quần áo trên người, làm cho dáng vẻ trở nên rắn rỏi uy nghiêm hơn, rồi cất lời: "Ngươi thấy ta thế nào?"
Đường Thư Bạch ngơ ngác: "Cái... cái gì mà thế nào?"
Tề Lương Sinh kiên nhẫn lặp lại: "Ta thế nào?"
Đường Thư Bạch vẫn còn mơ hồ: "Ngươi rất giỏi, sao đột nhiên lại hỏi vậy?"
Tề Lương Sinh siết chặt hai tay thành nắm đấm, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: "Vậy ngươi thấy ta có thể làm con rể nhà ngươi không?"
Đường Thư Bạch nghe vậy thì sững sờ, rồi lập tức giận dữ: "Tề Lương Sinh, ngươi mỗi ngày không soi gương à? Ngươi biết mình bao nhiêu tuổi rồi không? Muốn nhắm vào cô nương của phủ Đường Công ta, ngươi nằm mơ giữa ban ngày cũng đừng hòng!"
Hắn ta vẫn còn tức giận, giơ tay chỉ vào Tề Lương Sinh: "Ngươi... Ngươi thích ai? An Nhiên hay An Lạc? Tề Lương Sinh, ngươi có thấy xấu hổ hay không, hai đứa nhỏ đó còn nhỏ tuổi hơn cả Tề Nhị nhà ngươi!"
Tề Lương Sinh không ngờ Đường Thư Bạch lại hiểu lầm mình nhắm vào Đường An Nhiên và Đường An Lạc, hắn dở khóc dở cười: "Trong lòng ngươi, ta là kẻ như vậy sao?"
"Vậy ý ngươi là gì?" Đường Thư Bạch chất vấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe Tề Lương Sinh không nhắm vào Đường An Nhiên và Đường An Lạc, cơn giận trong lòng Đường Thư Bạch cũng dịu đi đôi chút. Hắn cầm chén trà lên môi, nhấp thêm một ngụm để hạ hỏa, nào ngờ Tề Lương Sinh lại tiếp lời: "Ta... Ta lòng có tình với Thư Nghi, ta muốn cưới Thư Nghi làm vợ."
Phụt...
Đường Thư Bạch phun luôn ngụm trà vừa uống, không may phun lên hết cả người Tề Lương Sinh. Hắn ta lập tức đứng bật dậy, chỉ vào Đường Thư Bạch: "Ngươi... Ngươi...."
Hôm nay hắn về nhà sau buổi thượng triều, đã cố tình chỉnh trang lại bản thân, thay bộ y phục mà hắn cho là phù hợp nhất để thể hiện khí chất của mình, rồi mới đến phủ Đường Công. Giờ thì mọi công sức đó coi như đổ sông đổ bể.
Còn Đường Thư Bạch, hắn giơ tay đập mạnh bàn cờ, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Tề Tuần Chi, ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Tề Lương Sinh dùng tay áo lau mặt, phủi phủi quần áo rồi ngồi xuống, nói: "Ta tự nhiên biết, ta đã suy đi nghĩ lại rất nhiều lần rồi."
Đường Thư Bạch ngừng ho, thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi đã suy đi nghĩ lại như thế nào?"
"Thư Bạch, ta thật lòng yêu thương Thư Nghi. Nếu nàng gả cho ta, ta nhất định sẽ coi nàng như bảo vật, không để nàng phải chịu bất kỳ ấm ức nào." Tề Lương Sinh nhìn Đường Thư Bạch với vẻ khẩn thiết chưa từng có, rồi tiếp tục:
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Bây giờ nàng một mình nuôi ba đứa trẻ, mà Ngọc Thần và Ngọc Minh lại chẳng yên lòng chút nào, những cay đắng nàng phải chịu đựng ngươi chắc là hiểu rõ hơn ta. Nếu nàng gả cho ta, ta nhất định sẽ xem ba đứa nhỏ của nàng như con ruột, làm chỗ dựa vững chắc cho chúng, mưu cầu tiền đồ cho chúng, để nàng không cần phải vất vả như bây giờ nữa."
"Chuyện này..."
Đường Thư Bạch không biết phải đáp lời thế nào. Sau khi Tiêu Hoài qua đời, hắn và Đường Quốc Công cũng thường xuyên lo lắng cho mẫu tử bốn người Đường Thư Nghi. Nhìn Đường Thư Nghi vì ba đứa con mà bôn ba vất vả, bọn họ cũng vô cùng đau lòng. Nếu có một người đàn ông san sẻ gánh nặng với nàng, đó cũng không phải là chuyện xấu, nhưng...
"Thư Bạch," Tề Lương Sinh thấy hắn do dự, bèn nói thêm: "Ngươi có phải đang lo lắng thân phận của Thư Nghi không được bình thường, việc tái giá sẽ gặp nhiều trở ngại?"
Đường Thư Bạch không lên tiếng, Tề Lương Sinh nói tiếp: "Ta sẽ giải quyết mọi chuyện."
"Chuyện này.... Chuyện này quá lớn, ta không làm chủ được, quan trọng vẫn phải xem ý tứ của Thư Nghi.” Đường Thư Bạch bây giờ tâm rối như tơ vò.
"Vậy ngươi hỏi nàng ấy giúp ta, hỏi nàng ấy có nguyện ý... nguyện ý gả cho ta hay không.” Khi Tề Lương Sinh nói lời này, trong lòng rất thấp thỏm, lo sợ Đường Thư Nghi không đồng ý.
"Ngươi trở về trước đi." Đường Thư Bạch bắt đầu đuổi người, lúc này hắn nhìn Tề Lương Sinh liền thấy bực mình.
"Được." Tề Lương Sinh đứng dậy, sau đó chắp tay thi lễ với Đường Thư Bạch: "Thư Bạch, ngươi phải giúp ta."
Đường Thư Bạch xua tay, bảo hắn mau rời đi. Tề Lương Sinh chỉ có thể xoay người rời đi. Đường Thư Bạch vội vàng sải bước trở về viện của Đường đại phu nhân, loại chuyện này tức phụ biết rõ hơn hắn, vẫn nên bàn bạc với tức phụ trước thì tốt hơn.