Đường Thư Bạch đứng dậy: "Ta đi tìm Tuần Chi."
Vừa nói, hắn vừa đi đến giá sách. Đường đại phu nhân ừm một tiếng, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích. Đường Thư Bạch nói: "Phu nhân, nàng đi làm việc của mình đi."
Đường đại phu nhân cười như không cười nhìn hắn, cái nhìn khiến Đường Thư Bạch nổi cả da gà: "Còn... Còn chuyện gì nữa?"
Đường đại phu nhân liếc nhìn góc giá sách, sau đó hừ một tiếng rồi xoay người rời đi. Đường Thư Bạch sờ sờ mũi, đi đến bên cạnh giá sách, cúi xuống lấy một vò rượu từ khe hở giữa bình hoa và giá sách. Đây là báu vật của hắn, nếu không vì nghĩ đến việc lát nữa Tề Lương Sinh sẽ bị đả kích, hắn cũng sẽ không mang nó ra.
Hai năm trước hắn từng bị bệnh nặng, sau khi khỏe lại đại phu dặn dò phải hạn chế uống rượu, vì vậy Đường đại phu nhân quản rất nghiêm chuyện hắn uống rượu. Hắn quang minh chính đại mang rượu ra khỏi thư phòng, dù sao phu nhân cũng đã biết hắn giấu rượu, nên không cần phải giấu giếm nữa.
Ngồi kiệu đến phủ Tề, gã sai vặt gác cổng thấy hắn đến liền vội vàng ra đón. Đường Thư Bạch cầm vò rượu đi vào trong. Một lúc sau, hắn đến thư phòng của Tề Lương Sinh. Trưởng tử của Tề Lương Sinh là Tề Hòa Nguyên cũng đang ở đó, nhìn thấy hắn, Tề Hòa Nguyên vội vàng đứng dậy hành lễ.
Tề Lương Sinh đoán rằng Đường Thư Bạch đến đây để báo tin tức, liền bảo Tề Hòa Nguyên ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người. Tề Lương Sinh sốt ruột muốn biết câu trả lời của Đường Thư Nghi, vốn quen biết Đường Thư Bạch từ nhỏ, hắn cũng không giả vờ giữ bình tĩnh trước mặt bạn, trực tiếp hỏi: "Thế nào?"
Đường Thư Bạch thấy hắn như vậy, trong lòng lại thở dài. Hắn đặt vò rượu lên bàn, nói: "Bảo người mang chút đồ nhắm rượu lên đây, vừa uống vừa nói."
Mặc dù Tề Lương Sinh đang rất sốt ruột, nhưng nghe Đường Thư Bạch nói vậy, hắn chỉ có thể gấp gáp phân phó người chuẩn bị chút đồ nhắm rượu mang lên, sau đó nhìn Đường Thư Bạch nói: "Bây giờ có thể nói rồi chứ?"
"Tuần Chi à!" Đường Thư Bạch tỉ mỉ sắp xếp ngôn từ trong lòng, rồi chậm rãi nói: "Ngươi và Thư Nghi không thích hợp."
Tề Lương Sinh chỉ cảm thấy trái tim như vỡ vụn, lắp bắp hỏi: "Sao... Sao lại không phù hợp? Chúng ta môn đăng hộ đối, tuổi tác cũng tương đồng, ta... tướng mạo ta cũng không tệ, quan vị cũng không thấp, ta... ta còn thật lòng yêu mến nàng, ta thật sự yêu mến nàng..."
"Tuần Chi." Đường Thư Bạch vỗ vỗ bả vai hắn, ôn tồn nói: "Lúc đầu ta cũng từng nghĩ, nếu hai người kết hợp, Thư Nghi cũng coi như có chỗ dựa vững chắc."
"Đúng vậy!" Tề Lương Sinh lập tức phụ họa.
"Nhưng suy đi nghĩ lại," Đường Thư Bạch nhìn hắn, tiếp tục: "Cuộc sống sau này của Thục Nghi khi gả cho ngươi, chắc chắn sẽ không tốt đẹp hơn bây giờ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Sao... Sao lại thế được?" Giọng Tề Lương Sinh dần trở nên bất định.
Lúc này, đồ nhắm rượu cũng được mang lên. Sau khi gã sai vặt đặt xuống và rời đi, Đường Thư Bạch rót cho hắn một ly rượu, rồi nói: "Những người như chúng ta, tiền bạc dĩ nhiên không thiếu. Phủ Vĩnh Ninh Hầu gia sản sung túc, cuộc sống hiện tại của Thư Nghi cũng coi như phú quý, sau khi về nhà ngươi, liệu có còn như vậy không?"
"Hơn nữa, Tiêu Hoài tuy đã qua đời, Thư Nghi thiếu chút nghi trượng, nhưng hiện tại phủ Vĩnh Ninh Hầu lại nghe theo lời nàng. Nàng muốn làm gì thì làm, tự do tự tại. Về nhà ngươi, liệu có được như vậy chăng?"
Sắc mặt Tề Lương Sinh lộ rõ vẻ chán nản, trầm mặc không nói.
Đường Thư Bạch không đợi hắn đáp lời, lại tiếp tục: "Nếu nàng gả đến nhà ngươi, trước hết chưa nói đến việc nàng phải hỏi ý kiến của ngươi, chỉ riêng việc mỗi ngày phải kính trọng mẫu thân ngươi đã là một vấn đề. Con người sống với nhau, luôn có mâu thuẫn, xung đột. Cho dù ai đúng ai sai, vẫn luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lưng Tề Lương Sinh khẽ cong xuống, nhưng vẫn im lặng.
Đường Thư Bạch thở dài, rồi nói thêm: "Còn có những người con của ngươi nữa. Đến lúc đó nàng sẽ làm kế mẫu, dù đối xử với họ nặng tay hay nhẹ nhàng đều không ổn thỏa. Cho dù nàng có thông tuệ đến đâu, có xử lý tốt đến đâu, vẫn phải hao tâm tổn sức để giải quyết những chuyện đó. Chưa kể còn hai vị thiếp thất của ngươi nữa, nàng ấy cũng phải ứng phó..."
Lưng Tề Lương Sinh hoàn toàn cong xuống. Hắn chợt nghe Đường Thư Bạch nói: "Cuộc sống của Thư Nghi bây giờ không dễ dàng, nhưng nàng ấy bên trên không có cha mẹ chồng, bên dưới những đứa trẻ có phần bướng bỉnh, nhưng chúng đều là con ruột của nàng, đánh mắng cũng chẳng sai. Hơn nữa, ngươi xem những việc Thư Nghi đã làm gần đây, tâm cơ thủ đoạn đâu có kém gì ngươi..."
"Thư Bạch, đừng nói nữa, là ta vọng tưởng rồi."
Giờ khắc này, trái tim Tề Lương Sinh như tan nát. Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn cảm nhận được mùi vị thất bại và đả kích. Mặc dù gia tộc suy bại từ khi còn nhỏ, nhưng so với các gia đình bình thường, hắn cũng coi như phú quý, cuộc đời chưa từng phải chịu khổ.
Hơn nữa, hắn từ nhỏ đã thông minh, lại có thiên phú đọc sách, khoa cử cũng thuận buồm xuôi gió. Sau này bước vào quan trường, tuy không thể nói mọi chuyện đều suôn sẻ, nhưng cũng chưa từng trải qua quá nhiều khúc khuất.
Đối với Đường Thư Nghi, hắn thật sự yêu thích. Hắn khao khát được ở bên nàng, giống như lúc đầu hắn khát vọng thi đậu khoa cử, khát vọng chấn hưng gia tộc. Từ khi động lòng với nàng, hắn đã tưởng tượng vô số cảnh tượng khi ở chung với nàng. Hắn tin rằng sau khi ở bên nàng, nhất định có thể cùng nàng cầm sắt hòa minh.
Nhưng lời Đường Thư Bạch nói khiến hắn nhận ra, chính mình quá xem nhẹ mọi chuyện. Hắn hiển nhiên cho rằng phu quân nàng đã chết, cuộc sống sẽ khó khăn, lại hiển nhiên cho rằng bản thân có thể cho nàng một cuộc sống tốt đẹp hơn.