Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 264



Hướng tam phu nhân nghe xong vô cùng vui vẻ, bọn họ là tam phòng, dựa vào đại phòng mà sống, nữ nhi có thể gả cho đích tử của phủ Nam Lăng bá, đúng là mối hôn sự quá tốt, đồng ý ngay lập tức. Nhưng khi sự việc truyền đến tai tứ cô nương, nghe trong nhà muốn gả nàng ta cho một vị công tử bột, liền bắt đầu chán nản không vui, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng thế nhưng ngã bệnh.

Mọi chuyện đã đến bước này, dù sao cũng là thân khuê nữ, Hướng tứ cô nương không nguyện ý, Hướng tam phu nhân cũng không thể cưỡng ép nàng ta đồng ý, vô cùng tiếc nuối bảo Hướng đại tướng quân phu nhân từ chối Nam Lăng bá phu nhân. Chuyện đến đó cũng coi như đã qua, nhưng ai biết hôm nay lại đụng phải.

Người mở miệng nói Nghiêm Ngũ cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga chính là thân ca ca của Hướng tứ cô nương, Hướng tam công tử. Hắn thấy muội muội nhà mình đổ bệnh đều là do Nghiêm Ngũ. Cho nên vừa thấy liền công kích hắn một câu.

Tiểu bá vương Nghiêm Ngũ làm sao có thể nghe vô mấy lời này, đương trường vung roi đánh về phía Hướng tam công tử, nhưng roi còn chưa chạm vào người đã bị một cái roi khác quấn lấy, người ra tay là đích nữ Hướng ngũ tiểu thư của Hướng đại tướng quân.

"Hắn nói sai, ta thay mặt hắn xin lỗi ngươi, chuyện này coi như qua đi đi." Hướng ngũ tiểu thư nhìn Nghiêm Ngũ nói.

Giọng nói của nàng coi như hoà khí, nhưng khi nghe vào tai Nghiêm Ngũ thì lại mang theo chút ý vị chế giễu, hơn nữa đằng sau truyền đến tiếng cười nhạo của Hướng tam công tử, Nghiêm Ngũ càng thêm bực bội, cảm thấy người Hướng gia đang cố ý tìm hắn gây rắc rối.

Nói thật ra vị Hướng ngũ cô nương này có chút quan hệ với Nghiêm Ngũ. Nam Lăng bá phu nhân và Hướng đại tướng quân phu nhân có quan hệ không tồi, cho nên hai nhà cũng có quan hệ mật thiết, Nghiêm Ngũ và Hướng ngũ cô nương cũng quen biết nhau từ nhỏ.

Nghiêm Ngũ khoảng năm sáu tuổi, có lần đi theo Nam Lăng bá phu nhân đến Hướng gia chơi. Các phu nhân nói chuyện với nhau, để đám tiểu hài tử chơi với nhau. Hướng ngũ cô nương lúc đó mới bốn năm tuổi, đang cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ chơi trong viện.

Thanh kiếm này là Hướng đại tướng quân tự tay làm, không chỉ được đánh bóng nhẵn mịn, mà còn được chạm khắc hoa văn mà tiểu hài tử thích, Hướng đại tướng quân còn xa xỉ khảm một viên đá quý lên đó, lấp lánh đẹp đẽ.

Nghiêm Ngũ nhìn thấy cũng muốn chơi, đi về phía Hướng ngũ cô nương đòi lấy, nhưng Hướng ngũ cô nương không đưa, hắn liền đưa tay cướp. Hắn cảm thấy, mình lớn hơn Hướng ngũ cô nương, còn là nam hài tử, tự nhiên có thể dễ dàng cướp được thanh kiếm gỗ nhỏ.

Nhưng không ngờ tới chính là, hắn vừa duỗi tay ra, một bàn chân nhỏ đã đạp mạnh vào bụng hắn, khiến hắn ngã lăn xuống đất. Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, Hướng ngũ cô nương đã lập tức đè lên người hắn, nắm lấy 'vũ khí' nơi hạ bộ của hắn mà chào hỏi.

Lúc đó cơn đau đến mức nào Nghiêm Ngũ đã không còn nhớ rõ, nhưng sự xấu hổ nhục nhã kia vẫn còn mới mẻ trong ký ức của hắn.

May mà nha hoàn cùng đám bà tử ở đó vội vàng kéo hai người ra, nếu không, khuôn mặt vốn đã tròn như bánh bao của hắn chắc chắn sẽ bị đánh cho sưng vù lên. Từ đó về sau, hắn vừa hận vừa sợ Hướng ngũ cô nương. Hơn nữa, chuyện này không hiểu sao lại lan truyền khắp nơi, cả Hướng gia đều biết. Cho đến tận bây giờ, vài vị công tử trẻ tuổi của Hướng gia thỉnh thoảng vẫn lấy chuyện này ra để trêu chọc hắn.

Nhưng bọn họ nghĩ đó chỉ là một trò đùa, Nghiêm Ngũ lại không cho là vậy. Đó là vết nhơ không thể nào rửa sạch trong cả đời hắn!

Giờ khắc này, một lần nữa đối mặt với 'khắc tinh', hắn vừa ghét vừa hoảng sợ, nhưng vẫn phải cố gắng tỏ ra trấn định. Hắn nghiêng cằm, cất giọng đầy vẻ thách thức: "Ngươi nói muốn làm là làm sao! Việc này không được."

Hướng ngũ tiểu thư vốn không phải người có tính tình hiền hòa, nghe hắn nói vậy liền đáp trả: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Muốn thế nào? Nghiêm Ngũ cũng không biết bản thân muốn cái gì nữa!

Đúng lúc này, Hướng tam công tử ở bên cạnh khinh thường cười lớn, lên tiếng: "Đánh một trận đi, đơn đấu. Nghiêm Ngũ, ngươi có dám không?"

Nghiêm Ngũ quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngọc Minh, trong ba người bọn họ, thực lực của Tiêu Ngọc Minh có phần nhỉnh hơn. Tiêu Ngọc Minh lúc này cũng vô cùng tức giận, trong đám người Hướng gia, có hai tên công tử cứ liên tục gây sự, không chịu hiểu chuyện.

Hắn lại nhìn sang đám người Hướng gia, có bốn tiểu cô nương trạc mười mấy tuổi, hai vị công tử ca khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Chỉ cần nhìn cử chỉ điệu bộ mềm nhũn yếu ớt của hai vị công tử kia, liền biết bọn họ chưa từng qua rèn luyện. Vậy mà lại muốn đấu đơn, thật sự không biết sợ là gì.

Hắn bèn nói: "Được, đấu đơn thì đấu đơn. Vậy các ngươi ai tới?"

Lời vừa dứt, ánh mắt của đám người Hướng gia đồng loạt đổ dồn về phía Hướng ngũ cô nương. Tiêu Ngọc Minh cũng ngước nhìn về phía Hướng ngũ cô nương, chỉ thấy tiểu cô nương này khoảng chừng mười ba tuổi, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn, trông vô cùng đáng yêu. Vóc người không cao, có lẽ chỉ đến vai hắn, còn hơi gầy. Nhìn cái cổ tinh tế kia, hắn cảm thấy chỉ cần dùng một tay là có thể bẻ gãy.

Lúc này, tiểu cô nương trước mặt cất lời: "Ta sẽ đấu với ngươi. Nhưng nói trước, bị thương không được phép khóc lóc, cũng không được về nhà mách người lớn trong nhà."

Tiêu Ngọc Minh vốn đang nghĩ đánh nhau với một tiểu cô nương như vậy chẳng khác nào bắt nạt kẻ yếu, nhưng nghe nàng ta nói như vậy, cơn tức giận bỗng dâng lên, hắn đáp: "Được, vậy thì nói trước, đến lúc đó đừng về nhà mách người lớn, nói ta bắt nạt một cô nương như ngươi."

Hướng ngũ cô nương nhún vai, vung roi trong tay, nói: "Đến đây nào."

Nàng ta vừa dứt lời, đám người Hướng gia đã nhanh chóng lùi về phía sau xem cuộc chiến. Nghiêm Ngũ và Tề Nhị không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bọn họ cũng theo bản năng mà lui về phía sau. Tề Nhị còn thấp giọng hỏi Nghiêm Ngũ: "Hướng ngũ này lợi hại lắm sao? Trông không có vẻ gì là mạnh mẽ cả!"

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nghiêm Ngũ lắc đầu, đáp: "Ta cũng không rõ, lúc nhỏ chỉ chơi với nhau hai lần."

Hai người đang trò chuyện, bên này Tiêu Ngọc Minh và Hướng ngũ cô nương đã bắt đầu giao chiến. Tiêu Ngọc Minh dùng đao, còn Hướng ngũ cô nương dùng roi. Hai người đánh qua đánh lại, bất kỳ ai có chút kiến thức đều có thể nhìn ra, Tiêu Ngọc Minh càng lúc càng bị ép phải lùi bước, có thể nói là Hướng ngũ cô nương đang hoàn toàn áp đảo hắn.

Tiêu Ngọc Minh thực sự đánh giá thấp cô nương trước mặt, vốn cho rằng dù cho một tiểu cô nương học được một hai chiêu từ phụ thân thì có nhằm nhò gì, chắc chỉ là chút hoa mỹ vô dụng. Nhưng đến khi thật sự giao đấu, hắn mới nhận ra, kẻ khoa tay múa chân ở đây lại chính là mình. Giờ đây hối hận cũng đã muộn, hắn chỉ còn biết dốc hết sức chống cự.

Hướng ngũ cô nương từng bước ép sát, Tiêu Ngọc Minh vội vàng lùi lại, lùi đến bên vũng nước kia. Hướng ngũ cô nương thấy vậy liền giơ chân lên, đạp mạnh vào n.g.ự.c hắn. Tiêu Ngọc Minh muốn né tránh nhưng không kịp, bị một lực mạnh đẩy mạnh, hắn trượt chân vấp phải xe ngựa của Hướng gia, chỉ nghe một tiếng "rắc", hắn ôm n.g.ự.c ngã khuỵu xuống đất.

Xương sườn đã gãy.