Làm phụ mẫu, luôn phải lo lắng cho hài tử đủ điều, cho dù hài tử có không tốt đến đâu, nghịch ngợm thế nào, thì đó cũng là cốt nhục của mình.
Đường Thư Nghi và Nam Lăng bá phu nhân đang nói chuyện về đám hài tử không bớt lo của nhà mình, thì Thúy Vân đến báo, Hướng phu nhân đến, là đến thăm Tiêu Ngọc Minh. Đường Thư Nghi và Nam Lăng bá phu nhân lại đến viện của Tiêu Ngọc Minh.
Hướng phu nhân lại mang theo không ít lễ vật, hỏi thăm tình hình của Tiêu Ngọc Minh, nghe nói khá hơn hôm qua rất nhiều mới yên tâm. Nàng ấy thật sự lo lắng vết thương của Tiêu Ngọc Minh để lại bệnh căn, đây chính là chuyện cả đời.
Sau khi giọng nói ôn nhu hỏi thăm Tiêu Ngọc Minh xong, Hướng phu nhân đi ra ngoài với Đường Thư Nghi, sau đó ba vị mẫu thân ngồi nói chuyện với nhau. Hướng phu nhân nhìn Nam Lăng bá phu nhân nói: "Vốn dĩ ta còn định lát nữa đến phủ ngươi, kết quả gặp ngươi ở đây, vừa hay ta đỡ phải đi thêm một chuyến."
Nam Lăng bá phu nhân đại khái biết vì sao nàng ấy lại tìm mình, đều là người làm phụ mẫu, nàng ấy hiểu. Cho nên không cần Hướng phu nhân mở miệng, nàng ấy liền nói: "Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra ngoài, ta cũng sẽ dặn bảo nghiệp chướng nhà ta, không cho nó nói."
Hướng phu nhân vẻ mặt cảm kích, "Thật sự cảm ơn rất nhiều."
Vừa nói, nàng ấy vừa thở dài: "Nhi nữ ấy là, thật sự đều là nợ. Lúc trước ta sinh ba tiểu tử, phu quân nhà ta ngày ngày trông mong ta sinh thêm một tiểu cô nương, không dễ dàng gì mới sinh được một đứa cho chàng ấy, chàng ấy lại dạy nó thành dáng vẻ này. Ta sắp ưu sầu muốn chết, nếu chuyện nó đánh gãy hai cái xương sườn của người khác truyền ra ngoài, làm sao gả ra ngoài được!"
"Hài tử còn nhỏ, từ từ dạy bảo là được." Đường Thư Nghi nói.
Nam Lăng bá phu nhân cũng đồng ý: "Đúng vậy, hài tử lớn rồi sẽ hiểu chuyện."
Bọn họ chỉ có thể nói như vậy, chưa nói đến Nam Lăng bá phu nhân, ngay cả Đường Thư Nghi, một người mang tư tưởng hiện đại cũng không quá bằng lòng lấy một con dâu như vậy về nhà. Giữa phu thê hai người khó tránh khỏi phát sinh mâu thuẫn, nếu như vừa xúc động liền đánh nhau, còn là kiểu đánh có thể làm gãy xương, vậy thì sống sao được!
Thật ra chủ yếu vẫn là tính khí của Hướng ngũ không đủ ổn định, nếu ổn định hơn một chút, làm việc không hấp ta hấp tấp, võ lực cao một chút cũng tốt. Nhưng tính tình không ổn định, vừa xúc động liền đánh nhau, thật sự làm người khó chấp nhận được.
Ba người trò chuyện một lúc, Nam Lăng bá phu nhân và Hướng đại tướng quân phu nhân nói lời cáo từ. Bọn họ vừa rời đi, một quản sự chạy nhanh đến báo, Gia Thư thái phi đến. Đường Thư Nghi nghe vậy liền vội vàng đứng dậy đi tiếp đón.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Sau khi gặp mặt, Thái phi mỉm cười nói: "Không trách ta chưa gửi thiếp mà đã tới chứ?"
"Nào có, ngài đến đây ta vui còn không kịp." Đường Thư Nghi nói.
Thái phi ừm một tiếng, sau đó nói: "Nghe nói hôm qua Nhị công tử bị khiêng về phủ, đã xảy ra chuyện gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm qua Tiêu Ngọc Minh bị người khiêng về, rất nhiều người đều nhìn thấy, Thái phi vẫn luôn phái người để ý phủ Vĩnh Ninh hầu, tất nhiên vừa xảy ra chuyện liền biết.
"Ra ngoài chơi ngã ngựa mà thôi." Đường Thư Nghi nói.
Thái phi vẻ mặt đau lòng, "Có nghiêm trọng không?"
Thái phi đến thăm, khiến Đường Thư Nghi có chút sửng sốt, nhưng rồi cũng đáp lời: "Chuyện có chút nghiêm trọng, gãy hai cái xương sườn."
Thái phi khẽ thở dài, "Mau đưa ta đi xem."
Đường Thư Nghi dẫn Thái phi đến viện của Tiêu Ngọc Minh. Bước vào phòng, nhìn thấy Tiêu Ngọc Minh đang nằm trên giường, Thái phi không khỏi đau lòng, nói lời an ủi không dứt, khiến Tiêu Ngọc Minh có chút bối rối.
Thái phi không để ý đến những lời xoa dịu đó, sai người mang đến một đống dược liệu quý giá cùng với những món đồ chơi yêu thích của nam hài, chất đầy một chiếc bàn lớn.
Sau khi cùng Đường Thư Nghi rời khỏi phòng của Tiêu Ngọc Minh, hai người trở về sảnh đường. Thái phi ngồi xuống, chậm rãi nói: "Nam nhi lúc nhỏ ai chẳng có vài năm nghịch ngợm, không tính là chuyện gì lớn. Lớn lên rồi tự nhiên... lớn lên rồi sẽ hiểu chuyện, tất nhiên sẽ tốt hơn. Tiền đồ của nó ngươi cũng không cần quá lo lắng, ta thấy đứa trẻ này có số mệnh lớn lao."
Đường Thư Nghi mỉm cười đáp lời, nhưng trong lòng lại dấy lên muôn vàn suy nghĩ. Vừa rồi Thái phi nói chuyện còn dang dở lại đột ngột thay đổi chủ đề. Bà ấy nói sau này tự nhiên... sau này tự nhiên cái gì? Theo mạch suy nghĩ ban đầu, hẳn là sau này tất nhiên sẽ có tiền đồ rạng rỡ.
Nếu đã như vậy, vì sao Thái phi lại thay đổi lời nói? Thái phi đã mất con, gia tộc bên ngoại cũng không còn chống đỡ được, bản thân bà ấy hẳn là không có khả năng tạo dựng một tiền đồ sáng lạn cho Tiêu Ngọc Minh. Vậy thì, ai mới có thể làm được điều đó?
Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu Đường Thư Nghi --- Tiêu Dao vương vẫn còn sống.
Nếu quả thật Tiêu Dao vương còn sống, vậy thì có thể giải thích được tại sao tinh thần của Thái phi đột nhiên phấn chấn lạ thường. Nhi tử từ cõi c.h.ế.t trở về, tinh thần bà ấy tốt hơn cũng là lẽ thường. Nhưng vì sao Thái phi lại đột ngột đối tốt với mẹ con họ như vậy?
Liệu có liên quan gì đến Tiêu Dao vương không? Nếu có, thì mối quan hệ đó là gì?
Đầu óc Đường Thư Nghi nhất thời rối như tơ vò.