Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 271



Nghiêm Ngũ ngồi thụp xuống chiếc ghế cạnh Tiêu Ngọc Minh, thở dài: "Nương tử nhà ta nói, hai người các ngươi đều đang tiến bộ, nếu như ta không tiến bộ, chắc chắn sẽ bị các ngươi bỏ xa."

Tiêu Ngọc Minh liếc nhìn hai người họ, nói: "Việc đọc sách bây giờ khác với lúc ở thư viện. Trước đây đọc sách một cách mù quáng, nhưng giờ đọc sách có quy tắc, có mục đích, nên đã khác hẳn."

Tề Nhị và Nghiêm Ngũ đều gật đầu tán thành. Hai người tự nhiên tìm một chỗ trong phòng của Tiêu Ngọc Minh, cùng nhau giải quyết "bài tập".

Buổi chiều, Nghiêm Ngũ trở về nhà. Nam Lăng bá phu nhân hỏi hắn hôm nay đã làm gì. Nghiêm Ngũ cẩn thận giải thích, sau đó lấy "bài tập" ra cho nàng xem.

Nam Lăng bá phu nhân cầm lấy, cẩn thận xem xét, nụ cười trên môi càng lúc càng rạng rỡ. Xem xong, nàng ấy nói: "Ta đã nói Hầu phu nhân rất biết cách dạy dỗ hài tử mà. Con xem, con viết hay đến thế nào. Ngày mai ta sẽ đến phủ để cảm ơn Hầu phu nhân."

Nói rồi, nàng sai nha hoàn thân tín mang thiếp mời đến phủ Vĩnh Ninh Hầu, báo rằng ngày mai sẽ đến thăm. Sau đó, nàng lại nói với Nghiêm Ngũ: "Con hãy đi theo Hầu phu nhân học tập cho thật tốt. Học giỏi rồi, nương sẽ giao sản nghiệp trong nhà cho con quản lý."

Nàng không phải vì sợ Nghiêm Ngũ phá hoại sản nghiệp trong nhà mới bảo hắn đến chỗ Đường Thư Nghi thử sức. Mà là vì mấy ngày gần đây, chính mắt nàng thấy Tề Nhị đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nàng cảm thấy, nếu là mình, tuyệt đối không thể dạy dỗ một đứa trẻ bướng bỉnh thành ra dáng vẻ như vậy. Nhìn xem, nhi tử nhà nàng mới chỉ đi được nửa ngày mà đã có tiến bộ lớn như thế.

Ngày hôm sau, nàng mang theo rất nhiều lễ vật đến phủ Vĩnh Ninh Hầu. Khi gặp Đường Thư Nghi, nàng ấy tỏ vẻ cảm kích. Đường Thư Nghi mỉm cười đáp: "Một con cừu là thả, hai con cừu cũng là chăn. Vậy ta liền chăn thêm một con cừu nữa."

Nam Lăng bá phu nhân vỗ tay, cười nói: "Nếu con cừu nhà ta không nghe lời, tùy ý muội đánh mắng."

Đường Thư Nghi mỉm cười đáp lại, nhưng làm sao có thể thật sự đánh mắng? Bất quá, nàng lại có một phương pháp khiến những đứa trẻ cứng đầu phải nghe lời.

Hai người trò chuyện một lát, Nam Lăng bá phu nhân đột nhiên ghé sát vào Đường Thư Nghi, nhỏ giọng nói: "Có một chuyện, muội hẳn là chưa từng nghe qua."

Đường Thư Nghi vừa nghe đã biết đây là tin đồn. Nàng cũng ghé sát Nam Lăng bá phu nhân hơn một chút rồi hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Muội biết Đồng gia chứ?" Nam Lăng bá phu nhân hỏi.

Đường Thư Nghi suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Quan Văn Điện đại học sĩ Đồng đại nhân?"

Nam Lăng phu nhân gật đầu, sau đó nói: "Vị Đồng đại nhân này có một vị huynh đệ ruột thịt, là Đồng nhị lão gia. Hơn mười năm trước, trên đường đi nhậm chức, gia đình ông ấy đã gặp phải bọn cướp, cả nhà đều bị giết. Chuyện này, có lẽ muội đã từng nghe rồi chứ."

Đường Thư Nghi khẽ ừ một tiếng. Nàng không rõ tiền chủ có từng nghe qua hay không, nhưng chuyện này cũng không quan trọng. Nàng hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Vì chuyện này, lão Đồng đại nhân liền ngã bệnh không dậy nổi, suýt nữa thì không qua khỏi." Nam Lăng bá phu nhân nói: "Ai ngờ mấy ngày trước, người ta lại tìm được nhi tử của vị Đồng nhị lão gia này."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Sau đó thì sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nam Lăng bá phu nhân không đợi nàng trả lời, liền trực tiếp đưa ra câu trả lời: "Muội có biết nhi tử của vị Đồng lão nhị gia này, những năm qua đã sống ở đâu không? Hắn sống ở Sùng Quang tự, trở thành một tiểu hòa thượng. Thật đúng là lạ, vị lão phu nhân Đồng gia kia cách một khoảng thời gian sẽ đến Sùng Quang tự dâng hương, bao năm qua sao lại không phát hiện ra tôn tử của mình cũng ở trong chùa chứ?"

Mà khi Đường Thư Nghi nghe thấy ba chữ "tiểu hòa thượng", trong đầu nàng chợt hiện lên một cái tên --- Thường Tịnh.

"Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?"

Đường Thư Nghi trong lòng còn đang suy nghĩ, liền nghe Nam Lăng bá phu nhân nói tiếp: "Hài tử tìm thấy cũng không có gì kỳ lạ nhiều, nhưng hài tử kia vừa trở về, liền nói người Ngô gia muốn g.i.ế.t hắn, chính là Ngô gia mà Ngọc Thần nhà muội đã từng định thân kia."

Đường Thư Nghi: "..."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

"Thật sự trùng hợp đến vậy sao!"

Nam Lăng bá phu nhân lại nói thêm: "May mà Ngọc Thần nhà muội đã từ hôn với tiểu nha đầu Ngô gia kia, bằng không Ngô gia kia đúng là cũng không phải một gia đình tốt đẹp gì."

Đường Thư Nghi nghe ra trong lời của nàng ấy còn có ý khác, liền hỏi: "Ngô gia có chuyện gì mới sao?"

Nam Lăng bá phu nhân nhấp một ngụm trà rồi nói: "Chẳng lẽ không phải là vì Ngọc Thần nhà muội từ hôn với Ngô nhị tiểu thư kia sao?"

Đường Thư Nghi: "Ừm ừm."

"Vậy tại sao lại từ hôn? Đừng nói với ta là do bát tự không hợp.” Nam Lăng bá phu nhân đột nhiên hỏi.

Đường Thư Nghi mỉm cười không nói gì. Nam Lăng bá phu nhân biết rõ bên trong hẳn là có uẩn khúc khó nói, liền không hỏi thêm, mà tiếp tục kể: "Ngô nhị tiểu thư kia sau khi từ hôn với Ngọc Thần nhà muội, không lâu sau liền câu lấy biểu ca của nàng ta là Trương ngũ công tử. Bây giờ Trương ngũ công tử lại làm ầm ĩ đòi từ hôn với đại cô nương Triệu gia. Muội nói xem, đây có phải là tai ương từ trên trời rơi xuống không?"

Đường Thư Nghi cầm chén trà lên nhấp một ngụm, thứ tình tình ái ái ở chốn trần tục này, thật sự rất biết trêu đùa lòng người. Người sáng suốt có trái tim kiên định sẽ không bị nó lay chuyển, nhưng những kẻ tâm trí không tỉnh táo thì rất dễ sa vào vòng xoáy của nó. 'Cần gì chứ?'

"Tỷ làm sao biết chuyện này?" Đường Thư Nghi hỏi Nam Lăng bá phu nhân.

Nam Lăng bá phu nhân: "Trương ngũ công tử muốn từ hôn với Triệu đại tiểu thư, Triệu gia kia cũng không phải kẻ dễ dàng chịu thiệt. Họ không thể vô duyên vô cớ để danh tiếng cô nương nhà mình bị người ta bàn tán, liền đem chuyện giữa Ngô nhị tiểu thư và Trương ngũ công tử nói ra. Chuyện này rất nhiều người ở Thương Kinh đều biết, có lẽ muội bận rộn cả ngày nên không để ý đến thôi."

Đường Thư Nghi gật đầu: "Quả thật không để ý. Sau này có chuyện gì mới, tỷ cứ nói cho ta biết."

Loại chuyện hóng hớt này, đã là nữ nhân ai mà chẳng thích nghe.