Sau khi ở "phòng làm việc" một thời gian, Đường Thư Nghi trở về Hầu phủ. Khi đến Thế An Uyển, nàng lập tức gọi Triệu quản gia tới, hỏi thăm tình hình của Tiêu Dịch Nguyên.
"Vị Tiêu công tử này quả thực là một nhân vật có tài," Triệu quản gia cung kính hồi báo: "Học thức uyên bác, Phương đại nho cũng hết sức coi trọng hắn. Không chỉ vậy, cách đối nhân xử thế tuy không được khéo léo nhanh nhẹn, nhưng cũng có chừng mực, tiến lui hợp lý. Hiện tại, ta chưa nhìn ra khuyết điểm nào về tính cách của hắn."
Đường Thư Nghi khẽ "ừm" một tiếng. Dù sao cũng là nam chính, cho dù không có hào quang của nhân vật chính, thì cũng phải có năng lực, nếu không sao có thể đảm nhận vai trò nam chính được.
"Gần đây có ai đặc biệt tiếp cận hắn không?" Đường Thư Nghi tiếp tục hỏi.
Triệu quản gia trầm ngâm suy nghĩ một hồi, rồi đáp: "Không có, lão nô đã phái người âm thầm thăm dò kỹ càng hơn."
"Ừm, khoảng thời gian này hãy theo dõi hắn thật kỹ." Đường Thư Nghi phân phó.
Sau khi Triệu quản gia đáp ứng, Đường Thư Nghi bắt đầu kể cho ông ta nghe về mối ân oán giữa Đồng gia và Ngô gia, bao gồm cả việc Ngô Quốc Lương cấu kết với Nhị hoàng tử. Sau đó, nàng dặn dò: "Hãy tra xem Ngô Quốc Lương đã leo lên địa vị bên cạnh Nhị hoàng tử bằng cách nào? Ngoài ra, cũng cần dò xét động tĩnh hiện tại của Ngô nhị tiểu thư."
Triệu quản gia vâng lời, lập tức lui ra ngoài để sắp xếp người đi điều tra. Với chuyện liên quan đến Nhị hoàng tử, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ có thể xem thường.
Trước bữa tối, dưới sự nâng đỡ cẩn thận của Thạch Mặc và Nghiễn Đài, Tiêu Ngọc Minh chậm rãi bước tới. Hắn đã có thể xuống giường và đi lại từ mấy ngày trước, nhưng vẫn chưa thể vận động mạnh.
"Hôm nay cảm thấy thế nào?" Đường Thư Nghi đi tới bên cạnh hắn, ân cần hỏi han.
Tiêu Ngọc Minh chậm rãi bước về phía trước, giọng nói còn chút yếu ớt: "Không sao, chỉ là vẫn còn hơi đau một chút."
Mấy ngày nay khiến hắn cảm thấy vô cùng ngột ngạt, không thể chạy nhảy, ngay cả đi đường cũng không thể đi nhanh. Hơn nữa, hai tên Tề Nhị và Nghiêm Ngũ, mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng đâu, ngay cả một người để bầu bạn cũng không có.
Vừa vào phòng, Tiêu Ngọc Châu đang nhìn Thúy Vân tỉ mỉ thêu thùa. Thấy Tiêu Ngọc Minh bước vào, nàng ta liền nói: "Nhị ca, huynh thật là khỏe mạnh, đã có thể đi xa như vậy rồi."
Tiêu Ngọc Minh khẽ hừ một tiếng, không để ý đến lời trêu chọc của muội muội. Nhưng Tiêu Ngọc Châu lại nghiêng người đến bên cạnh hắn, tiếp tục ríu rít chuyện trò. Đường Thư Nghi mỉm cười nhìn hai huynh muội vui đùa. Qua một lúc, nàng bảo tất cả tỳ nữ trong phòng lui ra ngoài, sau đó kể cho hai người họ nghe về mâu thuẫn giữa Đồng gia và Ngô gia, và khả năng Ngô Tĩnh Vân đã lợi dụng bí mật của Hầu phủ để trao đổi với Nhị hoàng tử.
Cuối cùng, nàng hỏi: "Vậy hai đứa con thấy nên làm thế nào?"
"Giết đi," Tiêu Ngọc Minh dứt khoát nói: "Giết Ngô Tĩnh Vân trước, sau đó g.i.ế.c Nhị hoàng tử."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường Thư Nghi không vội lên tiếng, chỉ liếc nhìn Tiêu Ngọc Châu. Thấy con bé sau khi nghe Tiêu Ngọc Minh nói xong, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không hề lộ ra chút sợ hãi, do dự hay phản đối, lòng nàng thầm hài lòng.
Môi trường khác nhau, yêu cầu trưởng thành của hài tử cũng khác nhau. Trong triều đại phong kiến này, nàng không thể áp dụng tư duy pháp trị của xã hội hòa bình để dạy dỗ ba huynh muội họ. Bởi vì tình huống mà họ thường xuyên phải đối mặt chính là, nếu ngươi không g.i.ế.c người khác, thì người khác sẽ g.i.ế.c ngươi.
Thật ra, ngay cả trong thế gian này, những kẻ đứng trên đỉnh cao quyền lực cũng khó tránh khỏi cảnh đổ máu, chỉ là người thường không hay biết mà thôi.
"Ta đã sai Triệu quản gia đi điều tra Ngô Quốc Lương và Ngô Tĩnh Vân," Đường Thư Nghi chậm rãi nói: "Nếu quả thực đúng như ta đoán, Ngô Tĩnh Vân đã lợi dụng chuyện nhà chúng ta để trao đổi lợi ích với Nhị hoàng tử, vậy thì cứ hành động thôi. Chỉ là, chúng ta không cần đích thân ra tay xử lý nàng ta, hãy để người khác làm việc đó."
Nàng nhìn hai huynh muội, cất lời hỏi: "Các con nói xem, nên để ai ra tay xử lý Ngô Tĩnh Vân, và bằng cách nào?"
Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu đồng loạt khẽ cau mày. Một lát sau, Tiêu Ngọc Châu lên tiếng: "Việc đại ca giấu Liễu Bích Cầm ở ngõ Mai Hoa, là do Ngô Tĩnh Vân báo tin cho Lương Kiện An. Thông tin này nên được truyền đến tai Nhị hoàng tử."
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Rất tốt."
Dù Lương Kiện An đã chết, nhưng ngay từ đầu, Nhị hoàng tử mới là người chịu tổn thất nặng nề nhất. Hắn ta đã bị Hoàng thượng khiển trách nghiêm khắc, thậm chí còn bị tịch thu một phần thế lực.
Nhị hoàng tử vốn tâm tính hẹp hòi, có thù tất báo. Sau khi biết chuyện này, chắc chắn hắn ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Ngô Tĩnh Vân. Thậm chí, hắn có thể còn nghi ngờ liệu tin tức lần này nàng ta cung cấp có thực sự chính xác hay không.
Nếu tâm tư của Nhị hoàng tử còn bay xa hơn một chút, có lẽ hắn ta còn suy đoán Ngô Tĩnh Vân là tai mắt của một vị huynh đệ nào đó của hắn ta, và việc nàng ta truyền tin là âm mưu hãm hại hắn ta.
Tiêu Ngọc Minh cũng nhanh chóng nhìn thấu mối liên hệ này. Hắn quay đầu, duỗi tay gõ nhẹ vào trán Tiêu Ngọc Châu, trêu ghẹo: "Cái đầu nhỏ của muội cũng đâu có tồi!"
Tiêu Ngọc Châu hất tay hắn ra, trừng mắt nhìn. Tiêu Ngọc Minh cười toe toét. Trên mặt Đường Thư Nghi vẫn treo một nụ cười mãn nguyện. "Đã như vậy, chúng ta cứ việc ngồi chờ kết quả điều tra của Triệu quản gia là được."
Việc này không dễ tra ra, suy cho cùng, giao dịch giữa Ngô Quốc Lương và Nhị hoàng tử đều được tiến hành trong bí mật. Nhưng trong phủ Ngô Quốc Lương lại tồn tại một điểm yếu chí mạng, đó là Ngô phu nhân.
Ngô phu nhân đã bị tước đoạt quyền quản gia, hiện tại trong Ngô phủ nàng ta không còn chút địa vị nào. Hai nữ nhi đều đã đến tuổi chọn lựa phu quân, nhưng Ngô Quốc Lương lại không hề để tâm. Nàng ta vừa lo lắng, vừa căm hận Ngô Tĩnh Vân và Ngô Quốc Lương. Chỉ cần hai người có bất kỳ động tĩnh gì, nàng ta liền sai nha hoàn, bà tử thân tín theo dõi chặt chẽ.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trước đó, Ngô Tĩnh Vân đã bàn bạc âm mưu với Ngô Quốc Lương, lợi dụng việc Tiêu Dịch Nguyên là cháu đích tôn của lão Vĩnh Ninh Hầu để trao đổi với Nhị hoàng tử, giữ vững địa vị quan trường của Ngô Quốc Lương. Ngô phu nhân nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.