Xe ngựa chạy rầm rầm đến ngõ Mai Hoa. Đoàn người của Lương phủ mang theo không ít thuộc hạ, vừa vào ngõ đã lập tức thu hút sự chú ý. Lương nhị phu nhân và Lương nhị gia không xuống xe, nhưng tấm biển hiệu Lương phủ trên xe ngựa đủ để thể hiện thân phận của họ.
Quản gia Lương phủ đứng trước cửa viện, tiến lên gõ cửa. Tuy nhiên, sau một lúc lâu gõ cửa không thấy ai trả lời, quản gia đành phải quay sang xe của Lương nhị gia, cúi đầu bẩm báo: "Nhị gia, hình như trong viện không có ai."
Lương nhị gia nheo mắt lại, sau đó ra lệnh: "Xông vào đi. Nếu có ai hỏi, cứ nói là nô lệ trong phủ trốn đến đây."
Mấy năm nay Lương gia hành sự ngang ngược, việc phá cửa này cũng không tính là gì. Quản gia dẫn theo vài tên sai vặt, chỉ trong chốc lát cánh cửa đã bị đập tung. Vài người hùng hổ xông vào, chỉ thấy trong tiểu viện được bài trí hết sức tinh xảo, nhưng không có lấy một bóng người.
Quản gia đi ra ngoài báo cáo với Lương nhị gia. Lương nhị gia cau chặt mày, thầm nghĩ chẳng lẽ có người đang giở trò quỷ kế gì?
Cùng lúc đó, Lương nhị phu nhân, người đang mong chờ nhìn thấy cảnh Đường Thư Nghi rơi vào khốn cảnh, lại biết trong viện không có một ai. Niềm hy vọng càng lớn, sự thất vọng càng chồng chất. Nàng ta nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này, vội vàng vén rèm xe bước xuống, chỉ với hai ba bước chân đã lao vào bên trong.
Quả nhiên, bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Nàng ta quay đầu lại, giáng một bạt tai vào mặt Thái ma ma: "Đi hỏi xem ai đã gửi thư đến đây? Ta muốn xem ai dám giở trò đùa cợt với ta!"
Thái ma ma ôm lấy mặt, vội vàng dạ vâng rồi chạy nhanh ra ngoài tìm quản gia. Chính quản gia là người đã đưa thư cho bà ta. Giờ đây, quản gia cũng đã đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.
Mà tại đầu ngõ Mai Hoa, Trường Minh đang nấp mình trong quán trà bên cạnh, dõi mắt nhìn vào bên trong, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. May mắn thay, tối hôm qua phu nhân đã đưa Liễu Bích Cầm rời đi, nếu không thì mọi chuyện đã thực sự trở nên nghiêm trọng.
Sau khi nắm rõ tình hình, hắn vội vàng chạy đến cỗ xe ngựa cách đó không xa, đứng bên cửa sổ xe ngựa, thở hổn hển vài hơi rồi mới có thể nói ra: "Đại... công tử, người của Lương gia đã phá cửa viện, một đám người xông vào bên trong. Sau đó Lương nhị phu nhân cũng đi vào."
"Cái gì?" Trong xe ngựa, Tiêu Ngọc Thần kinh hãi đến mức bật người dậy, lại đập mạnh đầu vào nóc xe, đau đến mức hắn nghiến chặt răng.
"Đại công tử, là thật, nô tài tận mắt chứng kiến." Trường Minh nhỏ giọng nói: "Người nói có nguy hiểm hay không, nếu muộn vài canh giờ nữa..."
"Đừng nói nữa, về... về phủ đi." Giờ khắc này, sắc mặt Tiêu Ngọc Thần trắng bệch, bàn tay run lẩy bẩy. Đây là lần đầu tiên hắn trải qua chuyện kinh hiểm như vậy. Nếu Cầm muội muội bị đưa đi chậm vài canh giờ, sự việc liền bại lộ. Như vậy thì....
Hắn không dám suy nghĩ sâu xa hơn nữa.
Trường Phong vội vàng thúc giục xa phu đánh xe, bản thân hắn lúc này cũng vô cùng sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cùng lúc đó, cách đó không xa, xe ngựa của Ngô Tĩnh Vân cũng đang chạy. Nàng ta đang nghe nha hoàn Hạnh Nhi báo cáo tình hình ở ngõ Mai Hoa, "...Có vài người đã đi vào, nhưng dường như bên trong không có ai. Sau đó Lương nhị phu nhân cũng đi vào, nhưng cũng thất vọng đi ra."
"Không thể nào!" Giọng Ngô Tĩnh Vân trở nên sắc lẻm.
Kiếp trước, chính vào thời điểm này, Liễu Bích Cầm rõ ràng còn ở nơi đó, cho đến hai tháng sau nàng ta mới thành thân cùng Tiêu Ngọc Thần. Lúc đó, chính ma ma bên người nàng ta đã đưa Liễu Bích Cầm vào Hầu phủ, nàng ta nhớ rõ ràng như vậy, sao bên trong lại không có ai được?
Làm sao có thể, làm sao có thể?
Chẳng lẽ có người trùng sinh giống nàng ta?
Nghĩ đến khả năng này, Ngô Tĩnh Vân sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nàng ta dựa vào thành xe, vô lực nói: "Mau về phủ."
Xe ngựa của nàng ta lập tức chạy như bay về phía Ngô phủ, xe ngựa của Lương gia cũng rời khỏi ngõ Mai Hoa. Lương nhị phu nhân lên xe ngựa của Lương nhị gia, hỏi: "Ngươi nói xem, nội dung trên thư kia là thật hay giả?"
Lương nhị gia nheo mắt lại, suy nghĩ một hồi: "Cho dù thật hay giả, ta cũng coi như là thật mà điều tra. Chuyện này chỉ cần đã làm rồi, chắc chắn sẽ có dấu vết. Lúc đó, nữ quyến của Liễu gia đều bị bán đi, nếu như là thật, tên tiểu tử nhà họ Tiêu kia làm sao có thể đưa người ra? Thông qua ai?"
"Đúng, tra, tra cho rõ ràng." Lương nhị phu nhân nghiến răng nói: "Nếu không... Cho dù tra được hay không, cũng gán tội lên người Tiêu Ngọc Thần."
"Ngu xuẩn." Lương nhị gia chán ghét liếc nhìn nàng ta, "Đường quốc công là một lão hồ ly, chỉ cần một chút sơ hở cũng có thể phản công."
Lương nhị phu nhân cắn chặt răng, căm hận nói: "Sao bên trong lại không có người chứ."
Nếu Liễu Bích Cầm ở trong đó thì tốt biết bao nhiêu.
Lương nhị gia nhìn dáng vẻ nàng ta nghiến răng nghiến lợi, cười như không cười nói: "Tiêu Hoài đã c.h.ế.t rồi, ngươi còn nghĩ đến hắn sao?"
"Đừng ngậm m.á.u phun người." Lương nhị phu nhân thẹn quá hoá giận. Lương nhị gia chỉ mỉm cười: "Ta có nghĩ đến hắn thì ta cũng không quan tâm."
Vẻ mặt phát tướng của Lương phu nhân tức giận đến có chút méo mó, còn vẻ mặt Lương nhị gia thì vẫn ung dung tự tại. Sau đó, cả hai người đều không nói gì thêm.
Đến Lương gia, Lương nhị gia gọi tâm phúc đến bên người rồi phân phó: "Đến Hình bộ điều tra gia quyến của Liễu Ngọc Sơn, đặc biệt là Liễu Bích Cầm."