Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 288



Lê Nguyên Trung cả người lạnh như băng, "Lời ngươi nói là thật sao?"

Tiêu Ngọc Minh nặng nề gật đầu: "Là thật, chính tai ta nghe thấy."

"Đã vậy, lão phu nhất định phải bẩm báo Hoàng thượng." Lê Nguyên Trung chính trực nói.

Hoàng Văn Diệu lúc này mới hiểu rõ, Nhị hoàng tử lại rơi vào kế của phủ Vĩnh Ninh hầu. Tiêu nhị công tử từ trên trời rơi xuống, nghe rõ từng câu từng chữ hắn ta nói, bây giờ lại trùng hợp đến mức gặp được Lê Nguyên Trung. Ai mà không biết Lê Nguyên Trung có quan hệ mật thiết với Đường Quốc Công.

Phủ Vĩnh Ninh hầu hẳn là đã biết thân phận của Tiêu Dịch Nguyên từ sớm, bọn họ chỉ chờ Nhị hoàng tử ra tay, sau đó bắt thóp Nhị công tử. Ngờ hắn ta cho rằng đây còn là việc dễ dàng, đây chính là một cọc chuyện đòi mạng mới đúng!

"Chư vị, lão phu có chuyện cần làm, không thể thưởng trà cùng các vị, lần sau lão phu lại mời các vị uống trà." Lê Nguyên Trung quay sang chắp tay về phía mấy vị đại nhân đi cùng mình.

Những người này hiểu ý, bọn họ bị Lê Nguyên Trung kéo đến đây làm chứng. Chỉ là cũng không có gì, chỉ cần bọn họ không xen vào, Nhị hoàng tử cũng không thể trút giận lên người bọn họ.

Bọn họ cũng cảm thấy cạn lời, tại sao Nhị hoàng tử này cứ cứng đầu tranh chấp với phủ Vĩnh Ninh hầu? Hết lần này đến lần khác, nhưng thủ đoạn của hắn ta lại không cao. Cũng may xuất thân tốt, nếu đổi thành nhà quyền quý khác, không biết đã c.h.ế.t bao nhiêu lần.

Chỉ là, nói đi thì cũng phải nói lại, cũng chính vì hắn ta xuất thân tốt, mới không kiêng dè ai như vậy. Phủ Vĩnh Ninh hầu cũng rất bất bình, bị Nhị hoàng tử nhắm tới, phỏng chừng đã muốn g.i.ế.c hắn ta từ lâu, nhưng hắn ta là nhi tử của Hoàng thượng nên mới không dám thôi.

Trong lòng vài vị đại nhân suy nghĩ muôn vàn, Lê Nguyên Trung nhìn Tiêu Ngọc Minh nói: "Chuyện này ta đã biết rồi, ngươi buông hắn ra, ta lập tức trở về viết tấu chương."

Mà Tiêu Ngọc Minh nghe hắn nói vậy, vẻ mặt không muốn, "rối rắm" một hồi, hắn mới căm hận đẩy Hoàng Văn Diệu ra: "Cút đi!"

Hoàng Văn Diệu bị đánh ngã xuống đất, gắng gượng bò xuống lầu rồi bỏ chạy thục mạng. Hắn ta cần phải thoát thân thật nhanh, nếu không, chắc chắn sẽ mất mạng. Lê Nguyên Trung cũng sải bước rời khỏi trà lâu, những người khác cũng lần lượt cáo lui, lên xe ngựa của mình trở về phủ. Lại thêm một màn kịch hay nữa, chỉ là không biết lần này kết cục của Nhị hoàng tử sẽ ra sao.

Những người cần đi đã đi cả, Tiêu Ngọc Minh xoay người trở lại căn phòng vừa rồi. Tề Nhị và Nghiêm Ngũ vẫn đang tựa khung cửa tán gẫu, thấy hắn trở về, Tề Nhị hỏi: "Đã giải quyết xong chưa?"

Tiêu Ngọc Minh khẽ "Ừm" một tiếng rồi bước vào phòng. Tiêu Dịch Nguyên thấy hắn liền đứng dậy, nhưng nhất thời không biết nên nói gì, chỉ đành chắp tay nói: "Đa tạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiêu Ngọc Minh không đáp lời, khoanh tay đánh giá hắn. Ngoại hình tầm thường, chiều cao không thấp, y phục đã giặt đến sờn trắng, nhưng hành vi cử chỉ coi như ổn thỏa, hắn không bị lời hứa hẹn về chiếc bánh lớn của Nhị hoàng tử làm lung lạc, tâm tính cũng không tệ.

Lúc này, Nghiêm Ngũ bỗng lên tiếng: "Không nói cũng lạ, hai người các ngươi đúng là có chút giống nhau."

Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Tề Nhị đá một cái. Nghiêm Ngũ nhìn Tiêu Ngọc Minh cười ha hả, sau đó ngậm miệng. Tiêu Ngọc Minh không để tâm đến hắn, liếc mắt nhìn Tiêu Dịch Nguyên rồi nói: "Đi thôi."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nói rồi, hắn xoay người đi ra ngoài. Tề Nhị và Nghiêm Ngũ nhìn Tiêu Dịch Nguyên, ý bảo hắn theo cùng. Tiêu Dịch Nguyên siết chặt nắm đấm, bước về phía trước. Lúc hắn đi ra ngoài, Tề Nhị, Nghiêm Ngũ đi sát phía sau, Tiêu Ngọc Minh đi cạnh hắn, bao bọc hắn ở giữa.

Tiêu Dịch Nguyên thấy vậy, trong lòng cũng yên tâm hơn đôi chút. Xem tình hình hiện tại, phủ Vĩnh Ninh Hầu dường như không có ý định làm hại hắn.

Ra khỏi trà lâu, xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài. Tiêu Ngọc Minh lên xe ngựa trước, Tiêu Dịch Nguyên cũng hào hứng theo sau, ngồi đối diện Tiêu Ngọc Minh. Tề Nhị và Nghiêm Ngũ thì cưỡi ngựa rời đi.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, trong xe chỉ còn lại một mảnh im lặng. Tiêu Ngọc Minh bắt chéo chân, tùy ý đùa nghịch con đao trong tay. Tiêu Dịch Nguyên không biết phải nói gì, dứt khoát im lặng. Hắn không rõ tiếp theo phủ Vĩnh Ninh Hầu sẽ đối đãi với hắn ra sao, nhưng tình cảnh hiện tại đã tốt hơn trước rất nhiều. Cứ đi từng bước, tính từng bước vậy thôi.

Không lâu sau, xe ngựa dừng lại. Tiêu Ngọc Minh vén rèm, nhảy xuống xe. Tiêu Dịch Nguyên cũng theo xuống, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên cổng phủ to lớn treo một tấm biển đề chữ: Phủ Vĩnh Ninh Hầu, uy nghi trang nghiêm.

"Đi thôi." Tiêu Ngọc Minh buông thõng một câu, vén màn xe đi qua cửa hông vào phủ. Tiêu Dịch Nguyên cũng nhấc chân đi theo.

Sau khi bước vào, Triệu quản gia đã đợi sẵn ở cửa. Ông ta trước tiên hành lễ với Tiêu Ngọc Minh: "Nhị công tử."

Tiêu Ngọc Minh khẽ "Ừm" một tiếng rồi đi vào trong. Triệu quản gia lại hành lễ với Tiêu Dịch Nguyên: "Tiêu công tử, mời đi bên này."

Tiêu Dịch Nguyên vội vàng hoàn lễ với Triệu quản gia: "Mệt nhọc rồi."

Triệu quản gia mỉm cười với hắn, dẫn người vào trong, nhưng lại bí mật quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Dịch Nguyên. Thấy hắn đang nhìn về phía trước, bước chân thong thả, nhưng nắm tay siết chặt đã để lộ ra sự lo lắng ẩn sâu trong lòng lúc này.

"Đã rất tốt," Triệu quản gia thầm đánh giá. "Xuất thân từ một nơi hẻo lánh cằn cỗi, không có trưởng bối đắc lực chỉ dạy, đột nhiên gặp phải loại chuyện này, bề ngoài có thể trấn định đã coi như trầm ổn rồi, dù sao cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi."