Phu thê hai người một trước một sau đi đến nơi không người, Quan đại tẩu thì thầm với Quan Hữu Căn: "Nhận thân là chuyện tốt, nhưng sau khi đưa Lục thẩm tử về rồi thì phải làm thế nào? Sống trong phủ Vĩnh Ninh hầu hay sống bên ngoài? Thân phận của Lục thẩm tử nên xác định như thế nào?"
Quan Hữu Căn cau mày, nói: "Bà nghĩ nhiều rồi, sau khi lão Hầu gia qua đời, Hầu phủ đã sớm phân gia. Cho dù tìm thấy họ sớm hơn một chút thì cũng chỉ có thể chia cho họ một khoản bên ngoài thôi, Lục thẩm tử cũng nên sống bên ngoài."
"Đúng vậy, đúng vậy, ta nghĩ là mình nghĩ nhiều thật." Quan đại tẩu vỗ vỗ đầu, đáp.
Lúc này, Quan Hữu Căn lại thở dài, "Chỗ khó khăn ở đây là... về sau Lục thẩm tử... sau này nếu có qua đời, nên mai táng thế nào đây? Đều là cưới hỏi đàng hoàng, ai to ai nhỏ?"
"Đều to như nhau." Quan đại tẩu nói.
"Làm sao có thể to giống nhau được? Đến lúc đó cho dù có mai táng cùng một chỗ, vị trí cũng sẽ phải chia thành trước sau, trái phải." Quan Hữu Căn nói.
"Lão Hầu phu nhân và lão Hầu gia đã mai táng cùng nhau rồi, đến lúc đó cũng không thể di chuyển được nữa, đúng không? Nương gia của Lão Hầu phu nhân chắc chắn sẽ không đồng ý." Quan đại tẩu nói như lẽ đương nhiên.
Quan Hữu Căn xua xua tay, "Hai người chúng ta đúng là lo chuyện bao đồng. Chuyện này, Hầu phu nhân chắc chắn đã có chủ ý rồi."
Bên này, Đường Thư Nghi đang nói chuyện với Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu: "Buổi chiều chúng ta đến phủ Võ Dương bá, chuyện tìm được người, phải nói với bọn họ một tiếng."
Phủ Võ Dương bá là nương gia của Lão Hầu phu nhân, có một số việc họ cần biết, để trong lòng họ còn có sự chuẩn bị.
"Nương làm sao định làm?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.
Đường Thư Nghi nhấp một ngụm trà, "Đến rồi sẽ nói. Nếu như họ thông tình đạt lý, chúng ta tự nhiên dễ nói chuyện. Nếu như họ làm càn làm bậy, chúng ta cũng không thể để mình chịu thiệt."
"Nếu là ta, ta sẽ mua cho họ một trạch viện ở bên ngoài, lại cho thêm một ít bạc, sau này coi như thân thích qua lại là được." Tiêu Ngọc Châu nói.
Đường Thư Nghi mỉm cười, khuê nữ của nàng đã trưởng thành rồi!
"Con nói đúng." Đường Thư Nghi nói: "Nhưng cho bao nhiêu tiền, thân thích qua lại với nhau thế nào, còn phải xem hai bên có thể sống hòa hợp hay không."
Nếu như thông tình đạt lý, bạc, tài nguyên, quan hệ đều có thể cho, nhưng nếu không phải thì đó là một câu chuyện khác. Tin tưởng rằng, Tiêu Dịch Nguyên biết nên phải làm như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên này, Tiêu Dịch Nguyên đã dẫn người Lục gia trở về viện nơi hắn đang tạm thời cư ngụ. Vào đến phòng, hắn trước tiên hỏi Lục lão hán trong nhà đã xảy ra chuyện gì mà phải đến cầu Hầu phủ.
Lục lão hán kể lại chuyện đã xảy ra một lần, sau đó nói: "Ta thật sự không nghĩ tới Hầu phủ lại giúp chúng ta. Lúc đó ta chỉ muốn liều một phen, đến đây cầu tình. Sau này còn nghe nói, thế tử Hầu phủ bồi thường cho người ta năm trăm lượng bạc..."
Nói đến đây, trên mặt Lục lão hán lộ vẻ khổ sở. Năm trăm lượng bạc, cho dù kiếp sau ông ấy cũng không trả hết nổi.
Tiêu Dịch Nguyên nghe xong thì cau mày. Hắn không ngờ tới còn liên quan đến năm trăm lượng bạc. Năm trăm lượng, đối với hắn mà nói cũng là một con số không nhỏ.
"Hầu phu nhân thật sự là một người tốt." Nhi tức phụ của Lục lão hán lúc này mới nói.
Tiêu Dịch Nguyên ừm một tiếng, nhưng hắn cảm thấy, Hầu phu nhân không phải là người độc ác, nhưng cũng không phải là người tốt đối với tất cả mọi người. Đó là một vị nữ tử có tâm cơ thủ đoạn không thua kém nam tử, không thể chỉ dùng thiện ác mà đánh giá.
Tiêu Dịch Sinh phải đi theo người của Hầu phủ đến Nam Cương. Tiêu Dịch Nguyên không có thời gian nói chuyện quá nhiều với người Lục gia, dặn dò Tiêu Dịch Sinh: "Đi theo người của Hầu phủ đến Nam Cương, trên đường đi cứ nghe theo sự an bài của người Hầu phủ là được rồi, đừng gây rắc rối."
Tiêu Dịch Sinh có chút căng thẳng. Người của Hầu phủ, cho dù chỉ là hạ nhân, thì lúc trước hắn ta cũng coi bọn họ là sự tồn tại không thể chạm tới. Nhưng bây giờ lại phải cùng bọn họ lặn lội đường xa đến Nam Cương.
Tiêu Dịch Nguyên nhìn ra hắn ta đang căng thẳng, vươn tay vỗ vỗ vai hắn ta nói: "Không cần sợ, lúc trước thế nào bây giờ như vậy là được."
Tiêu Dịch Sinh gật đầu, Tiêu Dịch Nguyên lại nói: "Chúng ta mặc dù tiếp xúc với Hầu phủ không lâu, nhưng chuyện bọn họ làm, từng chuyện từng chuyện chúng ta đều không tìm ra chỗ để nói, Hầu phủ không bạc đãi chúng ta."
Tiêu Dịch Sinh lại gật đầu: "Đại ca, đến nhà đệ biết nên nói như thế nào, người của Hầu gia đều là người tốt."
Thần sắc của Tiêu Dịch Nguyên khẽ khựng lại, hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Con người trải qua nhiều chuyện, hiểu được nhiều đạo lý, bây giờ nói nhiều cũng chẳng có tác dụng gì. Hắn nói: "Nói rõ với tổ mẫu của chúng ta, tổ phụ lúc đó tại sao lại cưới vợ."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Đây là chuyện quan trọng nhất, tìm rất lâu rồi không tìm được người mới tái hôn, với không tìm người trực tiếp tái hôn, hoàn toàn khác nhau. Nếu như về sau muốn ở chung tốt với nhau, vừa mới bắt đầu không thể có hiểu lầm.
Sống ở phủ Vĩnh Ninh hầu hai ngày, cũng tiếp xúc với những người trong Hầu phủ vài lần, Tiêu Dịch Nguyên xác định về sau nên sống chung với phủ Vĩnh Ninh hầu như thế nào, cũng xác định chính mình muốn cái gì.
Không ai không muốn làm chính mình trở nên càng tốt hơn, cũng không ai không muốn leo lên trên. Giống như Hoàng Văn Diệu, phụ tá trong phủ Nhị hoàng tử nói, cho dù hắn ta thi khoa cử đậu tiến sĩ, nhưng hắn ta không có quan hệ, khó khăn từng bước.