Đường Thư Nghi nhẹ nhàng đỡ lấy tay nàng, mỉm cười hỏi: "Vừa mới xong cuộc so tài, có thấy mệt không?"
"Không hề mệt ạ." Hướng Ngũ vừa nói vừa bước đến bên cạnh Hướng phu nhân và ngồi xuống. Tư thế ngồi của nàng cũng không hề "duyên dáng" như những tiểu thư khuê các khác. Dù không đến mức quá phóng khoáng, nhưng nó thẳng thắn, oai phong, đầy khí chất anh hùng.
Nhìn thấy nàng như vậy, Đường Thư Nghi không khỏi bật cười. Ban đầu, nàng thực sự không có chút thiện cảm nào với cô nương này. Con trai mình bị đánh gãy hai xương sườn, thử hỏi có người mẹ nào lại có ấn tượng tốt đẹp với kẻ đã gây ra chuyện đó?
Chỉ là sau vài lần tiếp xúc, nàng nhận ra cô nương này cũng không tệ. Tính tình thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết. Dù có phần hơi lỗ mãng, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Con người vốn dĩ là vậy. Nếu đã có ấn tượng xấu về ai đó, thì mọi hành động của họ đều trở nên sai trái, đều không tốt đẹp. Nhưng nếu đã có ấn tượng tốt, thì rất nhiều thiếu sót có thể được bỏ qua.
Lúc này, Hướng Ngũ ngồi xuống và tiếp tục nói: "Cuộc so đấu hôm nay cũng coi như không mệt, so với những lúc tiểu nữ còn nhỏ mà luyện tập thì dễ như trở bàn tay."
Giọng nói của nàng thanh thoát, sảng khoái. Đường Thư Nghi không kìm được mà bật cười lần nữa. Nàng hỏi: "Khi còn nhỏ ngươi đã luyện tập như thế nào?"
"Đứng tấn, nửa canh giờ phải đứng lên ngồi xuống liên tục. Vung roi, mỗi ngày năm nghìn cái."
Đường Thư Nghi thầm cảm thán trong lòng. Bất kỳ tài năng nào được người đời ca ngợi, chắc chắn đều phải trải qua vô số gian khổ và nỗ lực.
"Chẳng lẽ không thấy khổ sao?" Đường Thư Nghi hỏi.
"Không hề khổ!" Trên mặt Hướng Ngũ nở nụ cười rạng rỡ, "Tiểu nữ yêu thích nó."
Lúc này, Hướng phu nhân thở dài một hơi: "Lúc sinh hạ nó, ta đã vô cùng vui mừng khi biết mình sinh ra một bé gái. Trước đó, ta đã sinh ba cậu con trai cứng đầu cứng cổ. Lần này cuối cùng cũng sinh được một cô nương mềm mại. Ai ngờ đâu, khi nó mới năm sáu tuổi, thấy ba người anh trai luyện võ, nó cũng đòi ra luyện cùng. Cha nó còn hết sức tích cực chỉ dạy cho nó. Nhìn xem bây giờ, nó còn đâu dáng vẻ của một tiểu thư khuê các nữa."
Hướng Ngũ bị mẹ mình nói vậy cũng không hề cảm thấy ngại ngùng, ngược lại còn cười khúc khích.
"Như vậy cũng rất tốt. Ít nhất sẽ không bị người khác bắt nạt." Đường Thư Nghi nhìn Hướng Ngũ và nói: "Khi nào ngươi có thời gian, hãy dạy cho Ngọc Châu nhà ta vài chiêu. Có chút thân thủ cũng tốt cho con bé."
"Không thành vấn đề, sau này tiểu nữ sẽ dạy cho Ngọc Châu muội muội." Hướng Ngũ sảng khoái đồng ý. Còn Hướng phu nhân thì chỉ biết lắc đầu bất lực.
Ba người trò chuyện thêm một lúc, có người đến báo đồ ăn đã chuẩn bị xong. Cả ba di chuyển đến nhà ăn, cùng nhau dùng bữa. Sau bữa trưa, Đường Thư Nghi cáo từ ra về. Hướng phu nhân và Hướng Ngũ tiễn nàng ra đến cửa. Khi quay lại, họ nhìn thấy Hướng đại tướng quân đang ngồi nhàn nhã uống trà trong sảnh đường.
Hướng phu nhân ngồi xuống, ánh mắt vừa giận vừa thương, nhìn Hướng Ngũ trách mắng: "Ta đã bảo con nhường Tiêu Ngọc Minh rồi cơ mà, sao con lại không nghe lời?"
"Con muốn nhường hắn, nhưng hắn lại không cho con nhường." Hướng Ngũ vẻ mặt khó hiểu đáp lời.
Hướng phu nhân xoa trán, thực sự không biết nên nói gì cho phải. Qua mấy ngày quan sát, nàng nhận ra Tiêu Ngọc Minh không phải là một công tử bột như lời đồn đại bên ngoài, ngược lại, cậu ta còn là một người rất có chí tiến thủ.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hơn nữa xuất thân của Tiêu Ngọc Minh rất tốt, quan hệ trong phủ Vĩnh Ninh Hầu cũng khá đơn giản. Phu nhân Vĩnh Ninh Hầu nhìn có vẻ là người hiền hậu, bà ấy thấy Tiêu Ngọc Minh rất thích hợp làm con rể của mình.
Thế nhưng, khuê nữ nhà mình thế nào, bản thân nàng ta là người hiểu rõ nhất. Hơn nữa, nàng còn làm gãy hai cái xương sườn của người ta. Nàng ta muốn thúc đẩy mối hôn sự này, nghĩ thế nào cũng thấy không dễ dàng. Nàng nghĩ hôm nay Vĩnh Ninh Hầu phu nhân vừa hay đến đây, trước tiên muốn bà ấy thay đổi ấn tượng về khuê nữ nhà mình.
Làm gãy hai cái xương sườn của nhi tử người ta, làm một người mẹ, trong lòng sao có thể không buồn.
Nàng nghĩ, để Hướng Ngũ so đấu với Tiêu Ngọc Minh, để Tiêu Ngọc Minh thắng, ít nhất làm Hầu phu nhân không cần lo lắng, con trai sau này đánh nhau cũng sẽ không chịu thiệt thòi. Kết quả, khuê nữ không hiểu chuyện của nàng ta lại đánh bại người ta.
Nhưng có một số chuyện nàng ta không thể nói trước mặt Hướng Ngũ, dù sao bát tự còn chưa lấy ra. Thở dài, nàng ta nói với Hướng Ngũ: "Con về phòng nghỉ ngơi một lát đi."
Hướng Ngũ đứng dậy đi ra ngoài, miệng còn nói: "Con lại tìm Tiêu Ngọc Minh luyện luyện một chút."
Hướng phu nhân: Đau đầu.
"Con nhẹ tay một chút." Hướng phu nhân ở phía sau hét lên, Hướng Ngũ tùy ý xua tay ra sau lưng: "Con biết rồi."
Nàng ta sải bước rời đi, Hướng phu nhân nhìn Hướng đại tướng quân nói: "Nó sắp mười ba rồi, nên nói chuyện hôn sự, sao chàng không bận tâm chút nào?"
Hướng đại tướng quân đưa tách trà vào tay nàng ta, "Không phải nàng nhìn trúng rồi sao?"
Hướng phu nhân hừ một tiếng: "Chàng đúng là cái gì cũng biết."
Hướng đại tướng quân ừm một tiếng, sau đó lại bắt đầu trầm mặc.
Hướng phu nhân đã quen từ lâu, nàng ta nói: "Gia thế không tồi, ngoại hình cũng không tệ, không phải chàng nói nếu dạy tốt, sau này có thể thành tài sao? Người như vậy, sau này nếu thành tài, không biết bao nhiêu nhà muốn cướp. Chúng ta phải ra tay trước."
"Ừm." Hướng đại tướng quân lại ừm một tiếng.
Hướng phu nhân nói tiếp: "Chàng cũng để ý một chút, ngoài dạy hắn bản lĩnh ra, còn phải làm mối một chút."
Trên mặt Hướng đại tướng quân có chút không vui, "Tiện nghi cho hắn!"
Hướng phu nhân trừng mắt nhìn hắn: "Vậy chàng tìm một người thích hợp với khuê nữ của chàng hơn Tiêu Ngọc Minh cho ta đi."
Khuôn mặt Hướng đại tướng quân cứng đờ, không nói nữa.