Sau khi trò chuyện với Thái phi một lúc, Đường Thư Nghi cùng bà ấy đi dạo quanh viện tử bên ngoài. Mặc dù trạch viện này từng thuộc về Tiêu Dao vương, nhưng sau khi xây dựng xong, Thái phi cũng chưa từng ghé thăm lần nào. Nhân tiện hôm nay, Đường Thư Nghi cùng bà ấy đi xem cảnh sắc trong trạch viện.
Đi được một đoạn, ba người họ ngồi xuống bên một đình nghỉ mát, vừa thưởng thức phong cảnh vừa hàn huyên. Đường Thư Nghi kể về việc mình cùng vài vị phu nhân đánh mã điếu mấy ngày trước, sau đó nàng như vô tình nói: "Trương phu nhân có nhắc đến, lần trước trong cung yến thiếp thấy Thất hoàng tử, người gầy đến mức bộ xương lộ ra, y phục ngắn đến nỗi không che nổi đôi chân."
Thái phi nghe nàng nói vậy, trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Có phải là hài tử của Minh phi không?"
Đường Thư Nghi gật đầu: "Hình như là vậy. Nói đến cũng thật đáng thương, lúc Minh phi qua đời, hắn mới chỉ lên bảy."
Thái phi khẽ "ừm" một tiếng rồi không nói gì thêm. Đường Thư Nghi cũng không nhắc lại chuyện này, lại chuyển sang những chủ đề khác.
Vui chơi một buổi sáng, bữa trưa cũng được dùng tại hội quán.
Trong bữa ăn, Thái phi luôn chú ý đến Tiêu Ngọc Châu. Thấy con bé thích món gì, bà liền nói sẽ sai người làm cho con bé ăn khi đến Vương phủ. Tiêu Ngọc Châu cũng không hề khách sáo, vui vẻ cười nói: "Vâng, tôn mẫu." Thái phi càng thêm vui vẻ.
Sau bữa cơm, mọi người nghỉ ngơi một lát. Thái phi chuẩn bị rời đi. Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu tiễn bà ấy ra cổng. Thái phi kéo tay Tiêu Ngọc Châu, không nỡ nói: "Hai ngày nữa nhất định phải đến Vương phủ đấy nhé."
Tiêu Ngọc Châu gật đầu, nói: "Thái phi làm cho tiểu nữ ăn mã đề cao."
"Được rồi, nhất định sẽ làm cho cháu."
Trên mặt Thái phi nở một nụ cười rạng rỡ khi lên xe ngựa, nụ cười vẫn còn đó cho đến khi xe đi xa. Bà ấy nói với ma ma ngồi đối diện: "Tuổi lớn rồi thật sự rất thích trẻ con. Thấy Ngọc Châu đáng yêu như vậy, ta lại cảm thấy vui vẻ hẳn."
Ma ma cũng mỉm cười: "Vậy xin Quận chúa cứ thường xuyên đến Vương phủ chơi ạ."
Thái phi nghe ma ma nói vậy, khẽ thở dài: "Hôm nay ta có ý dò hỏi Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, muốn nhận Ngọc Châu làm nghĩa tôn nữ, nhưng nàng ấy vẫn chưa đáp lời ta. Nàng ấy vẫn còn quá nhiều băn khoăn!"
"Vừa nãy, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nhắc tới Thất hoàng tử, lão nô cảm thấy, ý tứ của nàng tất nhiên không chỉ là thuận miệng nói ra thôi." Ma ma nói.
Thái phi cau mày trầm tư một hồi: "Lần trước Ngọc Châu gặp nạn trong cung, nói là được người cứu, nhưng không rõ là ai cứu mình, chẳng lẽ là Thất hoàng tử sao?"
Ma ma cũng có vẻ trầm tư: "Có khả năng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái phi trầm mặc một hồi, sau đó cười lạnh: "Nếu thật sự muốn tìm người kế thừa tước vị, Tiểu Thất này cũng không phải là không được, lát nữa phái người đi để mắt đến hài tử đó đi."
Ma ma lĩnh chỉ.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Đường Thư Nghi nhắc tới Thất hoàng tử trước mặt Thái phi, tự nhiên không phải là chuyện tùy tiện. Lý do nàng nói như vậy, một là muốn thăm dò xem Tiêu Dao vương có thật sự đã c.h.ế.t hay chưa. Nếu Tiêu Dao vương chưa chết, Thái phi chắc chắn sẽ không tìm hài tử khác đến để kế thừa tước vị cho hắn. Dù sao tuổi của Tiêu Dao vương cũng chưa quá lớn, nếu muốn có con cháu, tự mình sinh là được.
Một lý do khác chính là, nếu Thái phi thật sự muốn tìm hài tử để quá kế cho Tiêu Dao vương, đó sẽ là cơ hội cho Thất hoàng tử. Mặc dù nói, chỉ cần là Hoàng tử đều có khả năng kế thừa hoàng vị, nhưng một hoàng tử ở lãnh cung không có chút ủng hộ nào, muốn kế thừa hoàng vị, đó quả thực là chuyện vô cùng khó khăn.
Nếu Thất hoàng tử quá kế cho Tiêu Dao vương, ít nhất chuyện ăn mặc, đọc sách cũng không còn là vấn đề, chưa kể cậu bé có thể kế thừa tước vị thân vương, chẳng phải tốt hơn nhiều so với những ngày tháng sống lay lắt trong lãnh cung sao?
Đương nhiên, nếu quá kế cho Tiêu Dao vương, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng kế thừa hoàng vị, chỉ là độ khó cũng không hề thua kém. Trừ khi những nhi tử khác của Hoàng đế đều lần lượt qua đời, nhưng hiện tại Hoàng đế có tới năm vị nhi tử, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Lục hoàng tử, cùng với Thất hoàng tử.
Chưa nói đến những vị hoàng tử khác, vị Đại hoàng tử kia cũng không phải là dễ dàng qua đời như vậy. Đại hoàng tử nổi danh háo sắc, năng lực mọi phương diện đều tầm thường. Nhưng hắn ta có ngoại gia tốt, ngoại công là thái phó, vài vị cữu cữu cũng nắm giữ đại quyền trong tay, bây giờ triều đình Đại Càn, tuy chưa đến mức một nhà thái phó có thể một tay che trời, nhưng cũng là một phe cánh thế lực rất lớn, các Hoàng tử khác khó lòng sánh kịp.
Mà trong sách, cuối cùng người kế thừa ngôi vị Hoàng đế chính là Đại hoàng tử.
Nghĩ đến Đại hoàng tử, Đường Thư Nghi khẽ nheo mắt lại....
Rót một chén trà nhấp một ngụm, tạm gác những suy đoán đó sang một bên, nàng nhớ lại vừa rồi khi nhắc đến Thất hoàng tử trước mặt Thái phi, nhưng Thái phi lại không hề tiếp lời nàng, nàng nhất thời không đoán được rốt cuộc Thái phi có ý gì. Chỉ là, việc nên làm thì nàng cũng đã làm rồi.
Hôm nay Thái phi còn dò hỏi ý kiến muốn nhận Ngọc Châu làm tôn nữ, nhưng trong tiềm thức nàng không muốn đồng ý nên nàng đã không tiếp lời bà ấy. Thái phi đột nhiên vô duyên vô cớ đối xử tốt với bọn họ, mặc dù nàng có thể nhìn ra Thái phi không có ác ý, nhưng ý đồ chân chính là gì nàng lại không biết, vì vậy nàng không muốn để nữ nhi của mình mạo hiểm.
Cho nên, ngày thường qua lại giao thiệp với Thái phi thì không có gì đáng ngại, nhưng nếu đã liên quan đến hài tử, liên quan đến lợi ích lớn lao, nàng vẫn luôn thận trọng rồi lại thận trọng.
Lại ngồi trong "phòng làm việc" có cửa sổ lớn thêm một lúc, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu trở về phủ. Nhưng khi đến cửa lớn hội quán, chuẩn bị lên xe ngựa, nàng liền thấy xe ngựa của Trường Bình công chúa đang dừng lại cách đó không xa.
Nếu đã gặp mặt, nàng không thể giả vờ như không nhìn thấy, liền dẫn Tiêu Ngọc Châu đi tới. Vừa hay Trường Bình công chúa cũng vừa xuống xe ngựa, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Châu hành lễ với nàng ta: "Công chúa bình an."
Trường Bình công chúa liếc nhìn hai mẫu nữ, khẽ hừ một tiếng, nói: "Miễn lễ."