Đường Thư Nghi không khỏi bật cười: "Chưa nói đến việc trong một đại gia tộc, con cháu đông đúc như vậy, không thể nào không có một người thông minh. Cho dù không có, nếu biết cách chỉ dạy, tự nhiên cũng có thể bồi dưỡng nên người tài."
Tiêu Ngọc Châu vẻ mặt vẫn còn chưa hiểu. Đường Thư Nghi liền giải thích cho con bé: "Con người quả thật trời sinh có người thông minh, kẻ không thông minh. Nhưng người không thông minh chỉ cần không phải là kẻ ngốc, trên người họ thế nào cũng có một hai điểm mạnh."
"Giống như đại ca con có tài học rộng, Nhị ca con giỏi võ nghệ, Tề Nhị và Nghiêm Ngũ khéo léo trong đối nhân xử thế, còn có người giỏi vẽ tranh, người tinh thông tính toán... Chỉ cần để họ phát triển ở lĩnh vực họ am hiểu. Phát huy được thứ mình giỏi, tất nhiên sẽ có chỗ dùng, có chỗ dùng thì có giá trị, có thể làm được việc gì đó."
"Trong một gia tộc, cho dù không thể phát huy thế mạnh của mỗi một người, chỉ cần nắm bắt vài người, để họ phát huy sở trường, giúp đỡ lẫn nhau, gia tộc đó sẽ không suy tàn. Đương nhiên, nguyên nhân chính khiến phủ Lễ Quốc Công suy tàn đó là do huynh đệ tương tàn, đó là đại kỵ."
Tiêu Ngọc Châu rơi vào trầm tư. Đường Thư Nghi sờ sờ đầu con bé: "Bây giờ con không hiểu cũng không sao, sau này cứ từ từ suy nghĩ là được."
Tiêu Ngọc Châu gật đầu.
Ngày hôm sau, ăn sáng xong không lâu, Lão Lễ Quốc Công phu nhân liền đến. Lúc Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đến nghênh đón, mới biết Giai Ninh quận chúa cũng đi cùng. Hai người vội vàng hành lễ.
Nhưng mới hành lễ được một nửa, Giai Ninh quận chúa đã mỉm cười đỡ Đường Thư Nghi dậy: "Phu nhân không cần phải câu nệ như vậy."
Lão Lễ Quốc Công phu nhân cũng mỉm cười nói: "Nàng ấy cũng chỉ là tiểu hài tử, không cần đa lễ như thế."
Đường Thư Nghi tất nhiên không thể bỏ qua lễ nghi, liền dẫn hai vị khách vào sảnh đường. Sau khi ngồi xuống, hai bên lại hàn huyên một hồi. Sau đó, Giai Ninh quận chúa nói: "Trên đường từ đất phong đến Thượng Kinh, ta có gặp Tiêu thế tử, hắn có nhờ ta mang chút đồ vật về."
Đường Thư Nghi ngẩn người. Nàng không hiểu nổi, cho dù Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa có gặp nhau trên đường, nhưng hai người họ cũng không quen biết nhau, làm sao có thể nhờ Giai Ninh quận chúa mang đồ vật trở về?
Lão Lễ Quốc Công phu nhân lên tiếng: "Hai hài tử này còn gặp nạn, đi dạo một vòng nơi quỷ môn quan."
Đường Thư Nghi nghe vậy, lập tức ngẩng đầu, vội vã hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Giai Ninh quận chúa thấy nàng lo lắng, liền vội vàng trấn an: "Phu nhân yên tâm, Tiêu thế tử không sao, những người đi cùng hắn cũng bình an."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe vậy, trong lòng Đường Thư Nghi tạm thời thả lỏng, nhưng nàng vẫn tra hỏi cặn kẽ: "Rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?"
Giai Ninh quận chúa thấy nàng sốt ruột, liền nhanh chóng kể lại nguồn cơn sự việc. Hóa ra, hôm ấy đoàn người bọn họ đi đến vùng ngoại ô trấn Mã Hoa, huyện Ngô Đồng. Ban đầu họ đi theo đường chính, nhưng vì mấy ngày trước mưa lớn, đường chính bị lũ cuốn trôi, xe ngựa không thể nào đi qua được, buộc phải chọn đường vòng. Chính tại nơi này, họ mới chạm mặt nhóm người của Tiêu Ngọc Thần.
Vốn không quen biết, hai đoàn người lúc đầu cũng chẳng đoái hoài gì đến nhau. Hai đoàn cộng lại cũng có đến vài chục người, họ nghĩ rằng chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì. Ai ngờ, khi đến một vùng núi rừng rậm rạp, một đám sơn phỉ bất ngờ xông ra từ trong rừng.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Mặc dù mọi người đều mang theo thị vệ, nhưng thổ phỉ quá đông, quân số ít không địch lại quân số đông. Cảnh tượng mắt thấy tai nghe là toàn quân sắp bị bắt giữ. Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa đồng thời đưa ra quyết định: hộ tống hai người đi báo tin.
Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa là mục tiêu chính của đám sơn phỉ, tự nhiên họ không có cách nào chạy thoát. Bên phía Tiêu Ngọc Thần, họ để Trường Phong đi báo tin, còn bên phía Giai Ninh quận chúa, nàng cho đệ đệ Lý Cảnh Hạo chạy đi.
Trường Phong và Lý Cảnh Hạo không phụ sự kỳ vọng, quả thật đã trốn thoát được. Còn Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa thì bị bắt làm tù binh, đưa lên núi. Có lẽ đám sơn phỉ thấy Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa là người đứng đầu, hoặc cũng có thể vì nguyên nhân khác, dù sao thì họ cũng nhốt hai người lại với nhau.
Dù là cô nam quả nữ bị nhốt chung phòng, nhưng cả hai đều không hề cảm thấy xấu hổ. Dù sao, trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, làm gì có thời gian mà nghĩ đến những chuyện khác. Hai người im lặng một lúc. Tiêu Ngọc Thần lên tiếng trước: "Tại hạ đến từ Thượng Kinh, là thế tử của Vĩnh Ninh hầu, không biết tiểu thư là...?"
"Ta là nữ nhi của Đoan thân vương, phong hiệu Giai Ninh." Giai Ninh quận chúa đáp lời.
Hai người cứ thế mà quen biết nhau, sau đó cùng nhau bàn bạc biện pháp ứng phó. Tiêu Ngọc Thần nói: "Tùy tùng của tại hạ và đệ đệ của quận chúa, cho dù đã trốn thoát, đến được huyện thành tìm gặp huyện lệnh, nha môn mặc dù có quan binh, cũng có biện pháp tấn công sơn trại để cứu chúng ta, nhưng chúng ta vẫn nên tìm cách trốn ra ngoài thì hơn."
Giai Ninh quận chúa gật đầu, sau đó đứng dậy đi vòng quanh phòng, tìm kiếm một lối thoát. Tiêu Ngọc Thần cũng đứng lên tìm kiếm, nhưng tìm kiếm nửa ngày cũng không thấy. Tuy nhiên, họ phát hiện ra căn phòng bên cạnh là nơi giam giữ những người tùy tùng đi cùng họ.
Giai Ninh quận chúa tìm thấy một lỗ hổng nhỏ trên tường. Nàng liền ghé miệng xuống, thì thầm gọi thị vệ của mình. Người thị vệ nghe thấy, lập tức dùng vũ lực phá về phía lỗ hổng, di chuyển một viên gạch ra. Như vậy, người trong phòng có thể bí mật trao đổi thông tin.
Dù là thị vệ của Tiêu Ngọc Thần hay thị vệ của Giai Ninh quận chúa, tất cả đều có thân thủ phi phàm. Việc họ bị bắt chẳng qua là do đối phương quá đông. Đặc biệt, có một thị vệ dưới trướng Giai Ninh quận chúa còn biết cách bẻ khóa.
Bọn họ bí mật bàn bạc, đợi đến đêm sơn phỉ ngủ say thì thị vệ kia phá khóa, sau đó cả đám cùng nhau trốn thoát. Kế hoạch diễn ra thuận lợi, họ thoát khỏi sơn trại, nhưng đám sơn phỉ nhanh chóng phát hiện và đuổi theo.
Đúng lúc nguy cấp, Trường Phong và Lý Cảnh Hạo dẫn viện binh đến cứu, Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa nhờ vậy mà được giải thoát.