Nàng ấy còn chưa đến mức hồ đồ như vậy. Huống chi, nếu thực sự làm thế, chẳng khác nào kết oán với phủ Vĩnh Ninh Hầu, làm vậy có lợi bất cập hại.
Vì thế, nàng ấy nói: "Ngươi nói phải, ta là quá chậm trễ trong việc chọn chồng cho Tiểu Ngũ nhà mình. Trước đây chúng ta luôn ở Bắc Cương, thật sự không hiểu biết gì về những đứa trẻ ở Thượng Kinh."
"Bây giờ thì chưa muộn," Nụ cười trên môi Đường Thư Nghi đã giãn ra rất nhiều, nàng tiếp lời: "Ta đối với các gia đình ở Thượng Kinh này cũng coi như quen thuộc, sau này ta sẽ cùng ngươi lựa chọn."
Hướng phu nhân vui vẻ đáp ứng, trong lòng nàng ấy giờ đây đã bớt khó chịu hơn trước nhiều. Thật ra lúc nãy nàng ấy cũng chỉ là nhất thời xúc động, chưa hề hỏi qua ý tứ của Hướng Ngũ, bất quá giờ thì cũng không cần thiết hỏi nữa.
"Hai ngày nữa đến hội quán của ta chơi đi, mang theo Tiểu Ngũ theo cùng. Ta sẽ gọi thêm mấy vị phu nhân khác, bảo họ dẫn theo con cái nhà mình đến. Đến lúc đó chúng ta hàn huyên, để đám trẻ tự chơi với nhau." Đường Thư Nghi trong lúc suy nghĩ tìm đối tượng cho Hướng Ngũ, chợt nảy ra ý này.
Tổ chức một buổi tiệc, để lớp trẻ tự nói chuyện với nhau, biết đâu sẽ tìm được người hợp ý. Còn về Tề Nhị và Nghiêm Ngũ, đến lúc đó còn xem có duyên phận hay không.
Hướng phu nhân hiểu ý của nàng, mỉm cười đồng ý. Hai người trò chuyện một lúc, Đường Thư Nghi cáo từ. Hướng phu nhân tiễn nàng ra tận cửa, cuộc gặp gỡ khép lại trong bầu không khí hữu hảo.
Ngồi trong xe ngựa, tâm tình Đường Thư Nghi cuối cùng cũng hoàn toàn thư thả. Dù sao thì, thái độ của Hướng phu nhân đối với Tiêu Ngọc Minh cũng không thay đổi vì chuyện này, điều đó khiến nàng yên tâm. Về phần Hướng đại tướng quân, chỉ cần phía Hướng phu nhân không có ý kiến gì, thì Hướng đại tướng quân tự nhiên cũng sẽ không có ý kiến gì.
Đường Thư Nghi đến phủ Hướng đại tướng quân một chuyến, hoàn toàn yên tâm. Buổi tối khi Tiêu Ngọc Minh trở về, nàng bảo hắn đừng lo lắng.
Tiêu Ngọc Minh lười biếng tựa vào lưng ghế, "Vâng" một tiếng. Thật ra hôm nay ở phủ đại tướng quân, hắn cảm thấy thái độ của Hướng đại tướng quân đối với mình cũng không có gì khác biệt. Chỉ là khi đối mặt với Hướng Ngũ, trong lòng hắn vẫn có chút chần chừ.
Đường Thư Nghi thấy vẻ mặt hắn vẫn còn chút không vui, liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Chỉ là... chỉ là cảm thấy sau này gặp mặt Hướng Ngũ có chút khó xử." Tiêu Ngọc Minh thành thật trả lời.
Đường Thư Nghi gật đầu thấu hiểu: "Con cân nhắc chuyện này trong lòng là điều bình thường, nhưng con càng biểu hiện không tự nhiên, mọi chuyện càng khó giải quyết. Cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi, Hướng Ngũ cũng không hề hay biết, chuyện này cứ thế mà qua."
Dù sao thì Hướng Ngũ tiểu cô nương cũng không giống những tiểu cô nương bình thường khác, nàng ấy ở Hướng phủ luôn tập võ so đấu với đám nam tử, Tiêu Ngọc Minh sau này còn thường xuyên qua lại với nàng ấy.
Tiêu Ngọc Minh lại "vâng" một tiếng, hắn cũng biết chuyện này phải tự mình điều chỉnh lại trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường Thư Nghi lại nói với hắn về việc tổ chức một buổi "tiệc trà" tại hội quán, rồi nói: "Ta thấy Tề Nhị hoặc Nghiêm Ngũ đều khá thích hợp."
Tiêu Ngọc Minh nghe xong thì ngẩn ra: "Nghiêm Ngũ thì không được rồi, khi còn nhỏ hắn từng bị Hướng Ngũ đánh."
Đường Thư Nghi thấu hiểu, đây đúng là cái bóng tâm lý!
Được rồi, những gì nên làm ta đã làm rồi, còn lại phải xem duyên phận của Hướng Ngũ.
Ngày hôm sau, nàng tìm danh thiếp, mời vài phu nhân thế gia đến hội quán chơi, đồng thời còn bảo bọn họ dẫn theo công tử tiểu thư nhà mình. Những phu nhân kia cho rằng nàng muốn kén rể kén vợ cho ba hài tử nhà mình, vô cùng phối hợp. Thậm chí có một vài người không được mời còn chủ động đến nói muốn tham gia.
Đường Thư Nghi không nghĩ tới những phu nhân này lại nhiệt tình như vậy, tính lại nhân số hôm đó, nàng lại đến phủ Đường Quốc Công một chuyến, nhờ Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân đến hôm đó giúp nàng tiếp đãi các vị phu nhân khác. Đường đại phu nhân và Đường nhị phu nhân cũng rất hợp tác, khuê nữ nhà các nàng cũng muốn định thân! Đến lúc đó có thể thuận tiện xem xem một chút.
Ai biết được, Trường Bình công chúa nghe được chuyện này, phái người tới nói nàng ta cũng sẽ tham gia. Đường Thư Nghi có chút lo lắng, sợ khi đến lúc đó nàng ta nhìn trúng công tử ca tiêu soái nhà ai, mở miệng muốn mang người ta đi. Những vị công tử ca này khác với mấy tên đầy tớ, không thể nói mang đi là mang đi!
Nghĩ một hồi, nàng đặc biệt đi tới phủ công chúa, uyển chuyển bày tỏ những vị công tử ca kia không thể động vào. Trường Bình công chúa hừ một tiếng: "Ta hám sắc như vậy sao? Vả lại, những công tử ca ở Thượng Kinh này đều rất phiền phức."
Lần trước nàng ta muốn chiêu mộ Tề Lương Sinh làm phò mã, bị Hoàng thượng cấm túc lâu như vậy, sau đó nàng ta cũng hiểu ra một chuyện, Hoàng thượng đối xử với nàng ta không tồi, nhưng cái không tồi này có điểm mấu chốt, đó chính là không thể ảnh hưởng đến triều đình.
Với thân phận của Đường Thư Nghi, những người được mời hẳn là những phu nhân đỉnh cấp ở Thượng Kinh, những công tử mà bọn họ mang đến bình thường đều là đích tử khá được trong nhà coi trọng, những đích tử này sao có thể làm nam sủng của nàng ta?
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nếu nàng ta mang một công tử ca nào đó về phủ, nhất định sẽ chọc vào một tổ ong vò vẽ, nàng ta sao phải tự rước phiền phức vào mình làm gì?
Đường Thư Nghi nghe nàng ta nói vậy liền yên tâm, thật ra nếu vị công chúa này không gây chuyện, còn có thể chung sống hòa bình.
Sự việc giải quyết thỏa đáng, Trường Bình công chúa nói: "Nếu ngươi đã đến, ta nhất định phải tiếp đón ngươi cho tốt."
Nói rồi nàng ta vỗ vỗ tay, sau đó vài nha hoàn bà tử tiến vào, không tiếng động mang những bàn ghế thừa trong sảnh đường đi.