Nghĩ không ra, nàng cũng không muốn nghĩ nữa. Nàng cầm bút lên, viết thư trả lời Thất hoàng tử, điểm ra những lợi và hại giữa việc quá kế và không quá kế. Giống như suy nghĩ lúc trước của nàng, nếu quá kế, cuộc sống của đứa trẻ sẽ tốt hơn một chút, chỉ là nếu muốn kế thừa hoàng vị, những vị hoàng tử khác của Hoàng thượng sẽ phải chết. Nhưng nếu không quá kế, với tình hình hiện tại của hắn, việc muốn kế thừa hoàng vị cũng không dễ dàng gì.
Nàng để cậu bé tự mình lựa chọn.
Viết thư xong, Thúy Trúc đưa thư cho Triệu quản gia, dặn dò hắn gửi vào cung.
Bên này, Tạ phu nhân trở về phủ, đến thư phòng của Tạ đại gia trước. Tạ đại gia đang ung dung uống trà đọc sách, thấy nàng ấy đến, liền tự tay rót một chén trà, mời: "Phu nhân mời dùng."
Tạ phu nhân ngồi đối diện, nhấp một ngụm trà rồi lắng nghe Tạ đại gia hỏi: "Thế nào rồi?"
Tạ phu nhân nhất thời không biết nên nói gì về thái độ của Đường Thư Nghi, trầm mặc một lát rồi đáp: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân không từ chối, nhưng cũng không đồng ý."
"Ồ?" Tạ đại gia hơi kinh ngạc, với gia thế của Tạ gia, lẽ ra Vĩnh Ninh Hầu phu nhân không nên có thái độ như vậy.
"Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói, nếu kết hôn, hai đứa trẻ phải có tâm ý tương thông." Tạ phu nhân nói.
Tạ đại gia nghe xong, khẽ gõ ngón trỏ lên mặt bàn, trầm ngâm: "Chẳng lẽ những chuyện phủ Vĩnh Ninh Hầu làm trước kia đều là do Đường quốc công giật dây? Vị Vĩnh Ninh Hầu phu nhân này chỉ là làm theo lệnh thôi sao?"
Tạ phu nhân lắc đầu: "Ta không nghĩ vậy. Hôm nay nói chuyện với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, ta thấy nàng là một người rất sáng suốt. Mà hôm nay Trường Bình công chúa cũng đến, nàng ấy rất thân thiết với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, nhưng trước kia Trường Bình công chúa lại có chút bất mãn với phủ Vĩnh Ninh Hầu."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tạ đại gia gõ ngón tay lên bàn, suy nghĩ. Tạ phu nhân lại nói: "Ta cũng là một người mẹ, ta có thể hiểu được suy nghĩ của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân. Ai cũng mong con gái mình tìm được bạn đời tâm đầu ý hợp. Mà nàng ấy với Tiêu Hoài chính là lưỡng tình tương duyệt mới thành thân."
Tạ đại gia ừ một tiếng. Tạ phu nhân nói tiếp: "Nếu không, chúng ta trở về để Yến Hoa gặp mặt thế tử Vĩnh Ninh Hầu đi?"
Tạ Yến Hoa là nữ nhi của Tạ phu nhân.
Nhưng lại nghe Tạ đại gia nói: "Không cần, người chúng ta nhắm đến là Tiêu Nhị."
"Cái này—" Tạ phu nhân giật mình, "Tại sao?" Rõ ràng là thế tử Vĩnh Ninh Hầu tốt hơn nhiều, không phải sao? Ngoại hình ưa nhìn, có thể kế thừa tước vị, nghe nói học hành cũng không tệ. Nhưng Tiêu Nhị kia lại là một tên công tử bột ăn chơi!
"Bây giờ nàng không cần biết tại sao, về sau sẽ hiểu thôi." Tạ đại gia nói: "Hi Hoa bằng tuổi Tiêu Nhị."
Trong mắt Tạ phu nhân thoáng chút thất vọng, nàng ấy giờ đã hiểu suy nghĩ của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân. Nếu có thể, ai lại muốn con gái mình trở thành công cụ liên hôn chứ?
Tạ Hi Hoa là đích nữ của Tạ nhị gia.
Tạ đại gia nhìn thấy sự thất vọng trong mắt nàng ấy, thở dài nói: "Nàng vẫn không tin nữ nhi của mình sao? Yến Hoa nhà ta cho dù có gả cho ai, đều có thể sống tốt."
Tạ phu nhân nghe hắn nói vậy, hít một hơi thật sâu. Đúng vậy, nữ nhi do nàng ấy dạy dỗ, đương nhiên nàng ấy biết với năng lực của Yến Hoa, cho dù gả cho ai cũng có thể sống tốt. Nhưng sống những ngày tháng tốt đẹp một cách nhẹ nhàng chẳng phải càng tốt hơn sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không muốn nói chuyện với hắn nữa, Tạ phu nhân đứng dậy nói: "Lão gia bận chuyện của mình đi, thiếp thân xin cáo lui."
Tạ phu nhân ừm một tiếng, rồi xoay người rời đi. Nàng thực sự không hiểu, tại sao Tạ gia lại nhắm vào Tiêu Nhị, cũng không hiểu vì sao Tạ gia lại đột nhiên muốn liên hôn với phủ Vĩnh Ninh Hầu, trước đó hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Sau khi nàng ta rời đi, Tạ đại gia cũng đứng dậy, đi đến thư phòng của Tạ lão thái gia. Thấy hắn đến, Tạ lão thái gia lên tiếng hỏi: "Tức phụ của ngươi đã về rồi sao?"
Tạ đại gia vâng một tiếng, rồi thuật lại suy nghĩ của Đường Thư Nghi. Tạ lão thái gia nghe xong cũng sững sờ, sau đó ông ấy nói: "Không đáng ngại, về bảo tức phụ của lão nhị thường xuyên qua lại với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, để Hi Hoa và Tiêu Nhị gặp nhau. Nếu hai người họ không hợp nhau cũng không sao, dù sao tuổi còn trẻ, chờ đợi một chút cũng không hề gì."
Tạ đại gia biết Tạ lão thái gia nói 'chờ đợi' là ý gì, hắn nói: "Con cũng nghĩ như vậy."
"Nghe nói bây giờ nó đang ở bên cạnh Hướng Thiên Hà?" Tạ lão thái gia hỏi.
Tạ đại gia gật đầu: "Vâng."
Tạ lão thái gia nhắm mắt lại, trầm mặc một lúc rồi nói: "Hướng Thiên Hà cho nó đi theo bên cạnh, nói rõ là nó cũng không tệ."
Tạ đại gia gật đầu: "Con cũng thấy vậy."
Ban đêm, trong Hoàng cung.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lý Cảnh Tập cẩn thận đọc từng trang thư. Khi nhìn thấy phần phân tích giữa việc có nên mưu đồ quyền lực hay không của Đường Thư Nghi, cậu bé ngồi đó suy ngẫm rất lâu.
Không có ai không khao khát quyền lực tối cao, đặc biệt là một đứa trẻ từ nhỏ đã bị bỏ rơi trong một góc viện vắng, phải chịu đựng mọi sự lạnh nhạt và bắt nạt. Cậu bé càng mong muốn một ngày nào đó sẽ ngồi lên vị trí cao cao tại thượng kia, để những kẻ từng bắt nạt, từng coi thường cậu bé thấy rằng, cậu bé không hề thua kém bất kỳ ai, thậm chí còn hơn rất nhiều người.
Thế nhưng, khao khát là một chuyện, đối mặt với thực tế lại là chuyện khác. Thực tế là, cậu bé không đủ no, không đủ ấm. Trước khi gặp Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, cậu bé thậm chí còn chưa từng được đọc qua một cuốn sách.
Một người như vậy, làm sao có thể ngồi lên vị trí kia? Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đã nói với cậu bé rằng, nếu muốn thích nghi, cậu bé phải thích nghi ngay từ bây giờ.
Nương theo ánh nến đang đốt cháy bức thư, cậu bé khẽ giọng nói với lão thái giám đang đứng bên cạnh: "Hãy nói với Gia Thư thái phi, ta đồng ý."
"Ai!" Lão thái giám vừa vui mừng lại vừa đau lòng đáp ứng. Hoàng tử nhà ông cuối cùng cũng có thể có một cuộc sống bình thường, nhưng lại phải dưới tình cảnh nhận người khác làm cha. Nhưng, nếu thân phụ của cậu bé có thể đối xử tốt hơn với cậu bé một chút, thì hà tất cậu bé phải làm như vậy!
Đường Thư Nghi tất nhiên không hề hay biết, nhị nhi tử của mình lại bị người khác để ý. Trước bữa tối, người của phủ Đường Quốc Công đến, nói rằng ngày mai nàng phải đến phủ Đường Quốc Công một chuyến. Nàng biết, chắc chắn là Đường đại phu nhân đã về và nói về chuyện Tạ gia muốn liên hôn với nhà mình, nhưng nàng không đồng ý ngay lập tức.
Nàng có thể hiểu được suy nghĩ của Đường phu nhân, dù sao ở thời cổ đại, mệnh lệnh của cha mẹ và lời của bà mai là chuyện trọng đại, liên hôn càng không phải ngoại lệ.
Ngày hôm sau, sau khi dùng bữa sáng, nàng dẫn Tiêu Ngọc Châu đến phủ Đường Quốc Công. Sau khi thỉnh an Đường Quốc Công, Tiêu Ngọc Châu liền đến chỗ Đường An Lạc chơi đùa. Đường Thư Nghi ở lại nói chuyện với Đường Quốc Công.