Đường Thư Nghi vội vàng nói: "Không có, đại ca đại tẩu của ta là người như thế nào thì tỷ cũng biết, nếu hai người thật sự có chuyện gì đó, cho dù Lê tiểu thư có chỗ nào không tốt, nàng ta cũng sẽ được gả vào nhà."
Võ Dương bá phu nhân gật đầu, nàng ấy tất nhiên biết gia phong của phủ Đường Quốc Công, chỉ là lo lắng người trẻ tuổi không hiểu chuyện, làm ra chuyện gì đó rồi giấu diếm.
"Nếu thật sự là như vậy, quả thật là một mối lương duyên không tồi, lát nữa ta sẽ hỏi Tiết nha đầu." Võ Dương bá phu nhân nói.
"Được, nếu như có thể, tỷ viết thư cho ta, ta sẽ nói với đại tẩu của ta." Đường Thư Nghi cười đến mức mặt mày rạng rỡ, chuyện này có thể coi như nàng mai mối thành công một mối hôn sự rồi chăng?
Về đến nhà, vừa vào cửa, Triệu quản gia đã tiến lên nghênh đón, hành lễ xong rồi nói: "Thái phi Thư đã phái ma ma bên người tới, nói mời ngài ngày mai đến Vương phủ một chuyến."
Đường Thư Nghi nghĩ đến bức thư của Thất hoàng tử mà nàng đã đọc ngày hôm qua, có lẽ Thái phi muốn nói cho nàng biết chuyện quá kế.
"Trong cung truyền thư đến." Triệu quản gia lại đưa một lá thư khác tới. Đường Thư Nghi cầm lấy rồi đi đến Thế An Uyển. Vào thư phòng, nàng mở thư ra xem, bên trong Thất hoàng tử viết rằng, cậu bé đồng ý quá kế cho Tiêu Dao Dương.
Đường Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, lựa chọn như vậy là tốt nhất cho cậu bé. Nhưng mà, có một số chuyện không phải chỉ vì bọn họ muốn là có thể thành. Trong tông thất có không ít người, những kẻ muốn quá kế cho Tiêu Dao Vương để có được tước vị thân vương, ước chừng cũng không ít.
Phải chuẩn bị trước. Điểm mấu chốt nhất chính là, phải làm cho Hoàng thượng nhớ ra mình còn có một nhi tử như vậy, sau đó tìm một thời cơ thích hợp để Thái phi lên tiếng, mà Hoàng thượng vẫn có thể đồng ý.
Dù là thân nhi tử, cho dù có ghét bỏ đến đâu, y vẫn là con ruột. Việc Hoàng đế cho người khác nhận con nuôi, tuy trong sử sách có tiền lệ, nhưng đối với Hoàng đế mà nói, đó không phải là chuyện vẻ vang gì.
Vì vậy, chuyện này phải cẩn thận tính toán. Giúp Thất hoàng tử hoàn thành việc này, cũng coi như hoàn toàn trả xong ân cứu mạng.
Ngày hôm sau, Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Châu đến phủ Tiêu Dao Vương. Thái phi nhìn thấy Tiêu Ngọc Châu liền thân thiết hỏi thăm một hồi, sau đó muốn để nha hoàn bên người dẫn Tiêu Ngọc Châu ra ngoài chơi, bà ấy có chuyện muốn nói riêng với Đường Thư Nghi.
Nhưng Đường Thư Nghi mỉm cười nói: "Cứ để nó ở lại đây đi ạ."
Thái phi lập tức hiểu ra, đây là đang muốn dần dần dạy dỗ Tiêu Ngọc Châu biết cách xử lý mọi chuyện. Bà ấy nắm lấy tay của Tiêu Ngọc Châu, vô cùng đồng tình nói với Đường Thư Nghi: "Ngươi làm rất đúng, nữ hài tử không thể được nuôi dạy quá ngây thơ, phải trải nghiệm mọi chuyện."
Đặc biệt là nữ hài nhi của gia tộc quyền quý, càng không thể không hiểu thế đạo nhân tình, như vậy cho dù không bị người ngoài bắt nạt, cũng có thể c.h.ế.t yểu trong khuê phòng, hoặc là bị bức đến đường cùng.
"Thần phụ cũng nghĩ như vậy ạ." Đường Thư Nghi đáp lời.
Thái phi gật đầu, kéo Tiêu Ngọc Châu ngồi bên người, nói: "Khoảng thời gian trước, Hoàng thượng muốn ta tìm một hài tử quá kế cho Thừa Duẫn, nhưng ta đã nói để ta suy nghĩ. Bây giờ ngẫm lại, tìm cho nó một hài tử quá kế cũng rất tốt, coi như là để lại một mạch nối dõi."
Đường Thư Nghi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn nghi hoặc, không biết Tiêu Dao Vương rốt cuộc đã c.h.ế.t hay chưa.
"Lần trước ngươi nhắc tới Tiểu Thất trong cung, ta đã phái người chú ý tới hài tử kia, quả nhiên là một hài tử không tồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói đến đây, bà ấy nghiêng người về phía trước, nhìn Đường Thư Nghi nói: "Ngươi nói thật cho ta biết, lần trước Ngọc Châu gặp nạn trong cung, có phải là do Tiểu Thất cứu không?"
Thần sắc Đường Thư Nghi hơi khựng lại, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy, chuyện này thần phụ không tiện nói ra ngoài, tình hình trong cung ngài cũng hiểu rõ, ta sợ Thất hoàng tử sẽ vì chuyện này mà bị liên lụy."
Thái phi gật đầu: "Ngươi nói đúng, hài tử kia đã chịu nhiều khổ rồi, sau này có thể nương nhờ ta là tốt rồi."
Đường Thư Nghi nghe bà ấy nói như vậy, mỉm cười: "Có thể làm tôn tử của ngài chính là phúc khí của Thất hoàng tử."
Thái phi thở dài một hơi, "Đây cũng là duyên phận của chúng ta."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Chỉ là," Thái phi lại nói tiếp, "Chuyện này không dễ dàng thực hiện. Dù sao Tiểu Thất cũng là thân nhi tử của Hoàng thượng, muốn Hoàng thượng đồng ý để nó làm hài tử quá kế cũng không phải chuyện đơn giản. Còn cần các ngươi ra tay giúp đỡ."
Đường Thư Nghi hiểu ý gật đầu: "Thần phụ biết, lát nữa thần phụ sẽ đến tìm phụ thân, phụ thân thần phủ hẳn là có cách."
Thái phi gật đầu: "Có Đường Quốc Công ra tay, ta liền yên tâm."
Đường Thư Nghi vẫn muốn đến phủ Đường Quốc Công, không nán lại lâu, lại hàn huyên với Thái phi thêm vài câu, nàng liền dẫn Tiêu Ngọc Châu đến phủ Đường Quốc Công.
Trên đường đi, Tiêu Ngọc Châu hỏi: "Làm thế nào mới có thể khiến Hoàng thượng đồng ý ạ?"
Đường Thư Nghi nhìn con bé nói: "Con nghĩ xem?"
Tiêu Ngọc Châu nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phải khiến Hoàng thượng tiếp tục ghét bỏ Thất hoàng tử, không cần hắn nữa."
Đường Thư Nghi gật đầu: "Còn gì nữa?"
Tiêu Ngọc Châu suy nghĩ một hồi lâu, lắc đầu nói: "Con không nghĩ ra."
Đường Thư Nghi vuốt ve đầu con gái, phân tích với nàng: "Thất hoàng tử là cốt nhục của Hoàng thượng, cho dù Hoàng thượng có ghét bỏ hắn đến đâu, cũng không thể tùy tiện cho người khác làm con thừa tự, bằng không truyền ra ngoài không hay. Hoàng thượng của chúng ta là người vô cùng coi trọng danh dự."
"Vậy thì phải làm sao đây ạ?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Chẳng phải đã nói rồi sao, Hoàng thượng là người vô cùng coi trọng danh dự, nếu nắm bắt được điểm này, có lẽ chuyện này có thể thành."
Tiêu Ngọc Châu lắc đầu, vẻ mặt còn mơ hồ, Đường Thư Nghi lại cười: "Chuyện này cứ giao cho ngoại công và cữu cữu của con là được."
Nói chuyện, hai người đã đến phủ Đường Quốc Công. Đường Thư Nghi đi thẳng vào thư phòng của Đường Quốc Công, ngồi xuống và nói thẳng ý định muốn Thái phi để Thất hoàng tử làm con thừa tự cho Tiêu Dao vương.