Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 329



Trà xanh là một loại sinh vật, nữ nhân nhìn thấy trực tiếp trợn tròn mắt, thậm chí muốn tạt nước vào mặt. Nhưng biết làm sao, nam nhân rất thích bộ dáng này!

Như vậy, nam nhân thật sự không nhìn ra trò hề của trà xanh sao? Thật sự ngốc tới mức bị trà xanh làm cho hồ đồ?

Nói cho cùng, không phải mọi nam nhân đều không nhận ra sự lố bịch trong chiêu trò của hồ ly tinh. Chỉ là họ cảm thấy những trò hề ấy vô hại, thậm chí còn cảm thấy thỏa mãn khi có một nữ nhân vì tình yêu mà dùng hết mọi tâm cơ thủ đoạn.

Đương nhiên, cũng có những nam nhân ngu xuẩn thực sự, ngu xuẩn đến mức bị hồ ly tinh làm cho hồ đồ. Loại nam nhân này thường chưa từng trải qua sóng gió, tâm tính tương đối đơn thuần, ví dụ như Tiêu Vũ Trần.

Nhưng Đoan Thân Vương thuộc loại thứ nhất. Giờ khắc này, khi nghe lời của Vương phi, muốn để đích tử của mình quá kế cho Tiêu Dao Vương, lại còn giả bộ đau lòng cho đích tử kia, hắn nhíu mày nói: "Chuyện lập Cảnh Hiền làm thế tử, người đừng nghĩ tới nữa."

Đoan Thân Vương phi lặng người đi, đôi mắt xinh đẹp tình tứ mang theo chút oan ức: "Thiếp thân đã biết, thiếp thân biết Vương gia khó xử."

Đoan Thân Vương ừm một tiếng, vỗ vỗ bả vai nàng ta rồi nói: "Nếu chuyện này không đến tai Hoàng Thượng, việc lập Cảnh Hiền làm thế tử vẫn có thể làm được, nhưng bây giờ Hoàng Thượng đã nhúng tay vào rồi, thì không còn cách nào khác."

Nếu không đe dọa đến lợi ích của bản thân, chiều chuộng nữ nhân mình yêu một chút cũng không phải chuyện gì to tát. Nhưng nếu cứ tiếp tục chiều chuộng, sẽ đe dọa đến địa vị của hắn ta, thậm chí là tính mạng, hắn ta tất nhiên sẽ không còn chiều chuộng nữa.

Thân thể mềm mại uyển chuyển của Đoan Thân Vương phi dựa sát vào người Đoan Thân Vương, "Thần thiếp hiểu, nhưng Cảnh Hiền của chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Đoan Thân Vương liếc mắt nhìn nhị nhi tử đang đứng một bên, im lặng một lát rồi nói: "Chúng ta trở về trước đi."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Đoan Thân Vương phi ngoan ngoãn vâng lời, rồi lại tỏ vẻ đáng thương sờ sờ đầu nhi tử của mình, nắm tay nó đi theo Đoan Thân Vương ra khỏi cung. Đi bộ gần nửa canh giờ mới đến cổng cung, Đoan Thân Vương phi mệt đến mức gần như muốn khuỵu ngã.

Nàng ta được nha hoàn đợi ngoài cổng cung dìu lên xe ngựa, vốn định đợi Đoan Thân Vương lên xe rồi lại diễn một màn nữa, nhưng lại nghe thấy Đoan Thân Vương đứng bên ngoài xe ngựa nói: "Các ngươi trở về trước đi, bổn vương đến phủ Lễ Quốc Công."

Đoan Thân Vương phi vừa nghe vậy, lập tức vén rèm xe lên, nói: "Vương gia thấy Cảnh Hạo và Giai Ninh, nhất định phải giải thích rõ ràng với bọn họ, những chuyện kia không phải giống như bọn họ nghĩ. Hai hài tử đó có địch ý quá lớn với thiếp thân."

Đoan Thân Vương xua tay: "Nàng và Cảnh Hiền trở về trước đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa nói, hắn ta vừa cưỡi ngựa đi về phía phủ Lễ Quốc Công. Cách phủ Lễ Quốc Công còn một đoạn, hắn ta kéo ngựa lại, do dự một lát rồi mới tiếp tục để ngựa chầm chầm bước đi.

Đối với vợ cả, hắn ta vẫn cảm thấy có một chút áy náy. Dù sao đi nữa, nếu như chuyện của hắn ta và Vương phi hiện tại không bị phát hiện, vợ cả cũng không vì sinh non mà chết.

Đến cổng phủ Lễ Quốc Công, gã sai vặt thấy hắn ta ăn mặc phú quý, khí thế không bình thường, liền mỉm cười bước lên phía trước hỏi: "Xin hỏi ngài có chuyện gì sao?"

Đoan Thân Vương cau mày, bởi vì người trong phủ Lễ Quốc Công không biết hắn ta mà tức giận. Hắn ta trầm mặt nói: "Bổn vương đến thăm lão Lễ Quốc Công phu nhân."

Một tiếng "bổn vương" của hắn ta, gã đầy tớ liền biết thân phận của hắn ta. Nhưng lại không lập tức mời hắn ta vào phủ, mà xoay người lại chạy nhanh vào phủ báo tin. Đoan Thân Vương hừ mạnh một tiếng, người của phủ Lễ Quốc Công càng ngày càng không có quy tắc.

Bởi vậy, cảm giác tội lỗi của hắn ta dành cho vợ cả biến mất không còn một chút.

Hắn ta dắt ngựa, đứng bên ngoài phủ Lễ Quốc Công một lúc lâu, suýt nữa thì hất tay áo rời đi, lúc này quản gia của phủ Lễ Quốc Công mới đến, cúi sâu người hành lễ với hắn, nói:

"Thỉnh an Vương gia. Lão phu nhân vì chuyện của Giai Ninh quận chúa và tiểu công tử mà uất ức trong lòng, ngã bệnh trên giường, người cả phủ đều đang lo lắng, đã thất lễ với Vương gia, mong Vương gia lượng thứ."

Đoan thân vương mím chặt môi, bàn tay cầm roi ngựa nổi lên gân xanh. Phủ Lễ Quốc Công đây là muốn làm nhục hắn, hắn sợ Hoàng thượng chứ không sợ một phủ Lễ Quốc Công sắp lụi bại. Hắn hừ mạnh một tiếng, sải bước vào trong phủ, "Vậy bổn vương vào thăm lão phu nhân."

Hắn sải bước đi về phía trước, quản gia đi theo sau, vẻ mặt mang theo chút bất mãn. Không lâu sau, đến bên ngoài nơi lão Lễ Quốc Công phu nhân ở, liền thấy vài vị Lão gia của phủ Lễ Quốc Công đều có mặt, Giai Ninh và Cảnh Hạo cũng ở đó. Nhìn thấy hắn, những người này chỉ tùy ý hành lễ về phía hắn.

Cơn giận của Đoan thân vương đã bị đè nén đến cực điểm, đi đến bên giường của lão Lễ Quốc Công phu nhân, nhìn thấy trên đầu lão thái thái đắp một cái khăn, cả người lão gần như sắp không còn hơi sức.

Sự tức giận trên mặt hắn dịu đi một chút, "Lão phu nhân đây là bị bệnh gì?"

"Ngoại tổ mẫu bởi vì chuyện của ta và Cảnh Hạo mà đau lòng, tức giận." Giai Ninh quận chúa trực tiếp nói, không còn chút thận trọng như trước đó.

Cơn giận của Đoan thân vương không thể đè nén được nữa, hắn quay mặt lại trừng mắt nhìn Giai Ninh quận chúa, nói: "Đây là thái độ ngươi nên có đối với bổn vương sao?"