Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 332



Nghe thấy câu hỏi của Đoan thân vương phi, hắn ta bình tĩnh đáp: "Bổn vương đã xin phong Cảnh Hạo làm thế tử, Hoàng thượng đã chuẩn y."

"Cái này..." Vẻ mặt Đoan thân vương phi thoáng hiện sự kinh ngạc xen lẫn tức giận, quên cả kiềm chế cảm xúc trên nét mặt, cơ mặt như muốn vặn vẹo lại thành một khối.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, nhận ra sự thất thố của mình, Đoan thân vương phi lập tức trở lại dáng vẻ yếu đuối nhu nhược, mỉm cười nói: "Cái này... Này cũng là chuyện nên làm, dù sao Cảnh Hạo cũng là đích trưởng tử. Nhưng Vương gia, Cảnh Hiền của chúng ta phải làm sao? Hài tử này thông minh lại có chí tiến thủ, hơn nữa, Giai Ninh và Cảnh Hạo vẫn còn có địch ý với nó, sau này Cảnh Hạo kế thừa vương vị, Cảnh Hiền của chúng ta phải sống thế nào!"

Vẻ mặt nàng ta đầy lo lắng, nước mắt chầm chậm chảy xuống từ khóe mắt, phát huy triệt để điệu bộ vừa đáng thương vừa bất lực.

Nếu là trước kia, Đoan thân vương nhất định sẽ ôm nàng ta vào lòng, nhẹ giọng an ủi, bảo đảm với nàng ta rằng tuyệt đối không để Lý Cảnh Hạo bạc đãi nhi tử của nàng ta.

Nhưng Đoan thân vương bây giờ, trong đầu không ngừng hiện đi hiện lại ba chữ --- Lâm Ngọc Tuyền.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Hắn ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khóc khiến người thương kia của Đoan thân vương phi, hỏi: "Lâm Ngọc Tuyền là ai?"

Đoan thân vương phi sững sờ, "Tại sao Vương gia đột nhiên hỏi biểu ca của thần thiếp?"

"Hắn ta là biểu ca của nàng?" Đoan thân vương hỏi.

Đoan thân vương phi bộ dáng không hiểu gì cả, "Đúng vậy, thần thiếp chưa từng nói với Vương gia sao?"

"Chưa." Đoan thân vương chắc chắn nói.

"Có lẽ là do thần thiếp quên, vốn dĩ hắn cũng chẳng phải một người quan trọng là bao." Đoan thân vương phi lại nghiêng người về phía Đoan thân vương, giọng buồn bã nói: "Vương gia, chúng ta phải lên kế hoạch cho tương lai của Cảnh Hiền!"

Đoan thân vương nghiêng người sang một bên, kéo dài khoảng cách giữa hai người, nói: "Ta có an bài riêng."

"Vâng, thần thiếp tin Vương gia." Đoan thân vương phi dùng khăn tay lau khóe mắt, nói.

Đoan thân vương nheo mắt lại, im lặng.

Một lúc sau, Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo đến, thái giám nhìn thấy hai người họ thì mỉm cười hành lễ nói: "Thế tử, mời tiếp chỉ."

Lý Cảnh Hạo "sợ sệt" gật đầu, Giai Ninh quận chúa kéo cậu bé quỳ xuống, những người còn lại trong phủ Đoan thân vương cũng đồng loạt quỳ xuống. Thái giám dùng giọng nói the thé của mình đọc thánh chỉ, sau đó mỉm cười đưa thánh chỉ cho Lý Cảnh Hạo.

Nha hoàn bên người Giai Ninh quận chúa vội vàng lấy ra một bao lì xì nhỏ nhét vào tay thái giám truyền chỉ, nói: "Công công vất vả rồi."

Thái giám truyền chỉ thản nhiên niết bao lì xì, cảm thấy bên trong hẳn là ngân phiếu, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, "Không vất vả, không vất vả."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thái giám truyền chỉ vui vẻ rời đi, Đoan thân vương đi tới bên cạnh tỷ muội hai người nói: "Hai người các ngươi lúc nào cũng ở trong phủ Lễ Quốc công không được, chuyển về phủ đi."

Giai Ninh quận chúa gật đầu: "Vâng, tỷ muội bọn con sẽ về thu dọn một chút, ngày mai chuyển về đây."

Đoan thân vương ừm một tiếng, nhìn tỷ muội hai người muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Các ngươi đến thư phòng với ta."

Hắn ta xoay người đi về phía thư phòng, tỷ muội Giai Ninh quận chúa đi theo phía sau. Đoan thân vương phi thấy vậy, vẻ mặt hoảng sợ, nàng ta cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn.

Bên này, tỷ muội Giai Ninh quận chúa đi theo Đoan thân vương vào thư phòng, ngồi xuống liền nghe hắn ta hỏi: "Lâm Ngọc Tuyền là ai?"

Tỷ muội Giai Ninh quận chúa cười lạnh trong lòng, vị phụ vương này của bọn họ luôn luôn như vậy, xảy ra chuyện không đi điều tra tìm bằng chứng, mà chỉ tin vào chuyện mình muốn tin.

Trước đây hắn ta tin vào lời nói của Triệu Thi Nhu, bây giờ lại bắt đầu tin vào lời nói của bọn họ.

"Lâm Ngọc Tuyền, người huyện Dương Xương." Giai Ninh quận chúa nói.

Đoan Thân vương chau mày, lẩm bẩm trong miệng, cảm thấy cái tên huyện Dương Xương này thật quen thuộc. Lý Cảnh Hạo không nhịn được, trợn mắt nói: "Phụ vương, huyện Dương Xương là một huyện thuộc phạm vi quản lý của đất phong nhà chúng ta mà."

Đoan Thân vương cũng không lấy làm xấu hổ, nói: "Giai Ninh, con tiếp tục nói."

Giai Ninh Quận chúa từ lâu đã không còn hy vọng gì vào người này, nàng nói: "Lâm Ngọc Tuyền. Người huyện Dương Xương, có danh cử nhân, trong nhà mấy đời làm nông. Hiện tại giữ chức thiếu giám quân khí ở Binh Bộ, phẩm hàm lục phẩm."

Giai Ninh Quận chúa nhìn Đoan Thân vương, hỏi: "Phụ vương có biết, một cử nhân trong nhà làm nông mấy đời như Lâm Ngọc Tuyền, một người xuất thân từ nhà nông, tại sao lại có được chức vị béo bở như vậy ở Thượng Kinh?"

Đoan Thân vương đã có chút phỏng đoán, hắn ta nói: "Con cứ nói tiếp đi."

Giai Ninh Quận chúa: "Mười hai năm trước, Triệu Thi Nhu bị tỷ muội trong nhà ám hại, có tư thông với một nam tử, người nam tử đó chính là Lâm Ngọc Tuyền."

Đoan Thân vương đột nhiên đứng bật dậy, hắn ta muốn nói không thể nào, khi Triệu Thi Nhu ở với hắn, rõ ràng vẫn còn trinh nguyên. Nhưng hắn ta đã ngoài bốn mươi, từng trải qua không ít nữ nhân, đương nhiên biết loại chuyện này cũng có thể làm giả. Hơn nữa, lần đầu tiên của hắn ta và Triệu Thi Nhu là lúc hắn ta đang say rượu. Mà điều đó càng khiến hắn ta tin vào lời nói của Giai Ninh Quận chúa.

"Triệu Thi Nhu sinh ra trong đại tộc Vu Đồng, nếu như bị phát hiện có tư thông với người khác, hoặc là phải xuất gia làm sư cô, hoặc là bị gả cho người mà nàng ta đã tư thông." Giai Ninh Quận chúa nói: "Nhưng Triệu Thi Nhu không cam lòng, đã đạt thành nhận thức chung với Lâm Ngọc Tuyền, hai người sống c.h.ế.t không chịu thừa nhận. Cũng bởi vậy, nàng ta thoát được một kiếp nạn. Sau đó, hai người lại bày mưu tính kế, để ngài và Triệu Thi Nhu gặp mặt."

Giai Ninh Quận chúa cười lạnh: "Lần đầu tiên phụ vương gặp mặt Triệu Thi Nhu, chẳng phải là ở trong miếu đường sao?"

Đoan Thân vương trầm mặt không nói gì. Giai Ninh Quận chúa lại nói: "Lần thứ hai phụ vương và Triệu Thi Nhu gặp nhau, cách biệt viện Vương phủ không xa, xe ngựa của Triệu Thi Nhu bị hỏng, người để nàng ta nghỉ ngơi trong biệt viện..." Nghỉ ngơi này tất nhiên không phải là nghỉ ngơi bình thường, hai người ở biệt viện kia đã làm chuyện vui vẻ, sau đó Triệu Thi Nhu liền sống ở biệt viện đó.

"Ngươi làm sao biết hết tất cả những chuyện này?" Đoan Thân vương hỏi, lúc này hắn ta siết chặt nắm đấm, gân xanh trên tay nổi lên, hiển nhiên là tức giận đến cực điểm.