Hắn ở nhà thôn dân dưỡng thương, sau khi vết thương lành, lại đụng phải quân đội Nhu Lợi quốc bắt tráng đinh tòng quân, hắn bị bắt đi tòng quân. May mắn là, hắn trước tiên bị phái đến biên cảnh Tây Nam của Nhu Lợi quốc, quân sĩ nơi đó đều không quen biết hắn, cộng thêm ngụy trang của hắn, hắn liền ở biên cảnh Tây Nam hai năm.
Trong hai năm, hắn từ một sĩ binh tăng lên hiệu uý. Sau đó, quân đội Nhu Lợi quốc thay đổi, hắn được điều đến phía tây bắc. Lại ở Tây Bắc hơn một năm, hắn nắm vững cách bố trí canh phòng và trọng điểm quân sự của Nhu Lợi Tây Bắc quân, bí mật lẻn về Đại Triều Tây Bắc quân....
Hoàng đế cảm khái vạn phần, đồng thời trong lòng cũng rất đớn đau. Tiêu Hoài đã c.h.ế.t ba năm rồi nay lại trở về, nhưng vẫn có thể điều chuyển quân đội Tây Bắc, chuyện này nói rõ điều gì? Nói rõ Tây Bắc quân đã hoàn toàn mang họ Tiêu rồi.
Giờ khắc này trong lòng y không phải phức tạp bình thường, y hy vọng Tiêu Hoài sống, đem Nhu Lợi quốc thu vào Đại Càn. Nhưng y cũng hy vọng Tiêu Hoài chết, bởi vì Tiêu Hoài đối với y mà nói là một mối nguy hiểm rất lớn.
Bây giờ Tiêu Hoài còn sống, lại lập được công lao hiển hách, cho nên...
Y nhìn Tiêu Ngọc Minh, trên mặt mang theo chút dịu dàng, "Cái c.h.ế.t của Cảnh Minh quả nhiên có nhiều điểm kỳ lạ, giao cho Đại Lý Tự xét xử. Mặc dù Tiêu Ngọc Minh có hiềm nghi, nhưng không có chứng cứ chứng minh hắn g.i.ế.c Cảnh Minh, không cần vào đại lao."
Đường Thư Nghi và Đường Quốc Công nghe xong, vội vàng dập đầu bái lạy: "Tạ ơn long ân."
Tiêu Ngọc Minh cũng dập đầu nói: "Tạ ơn long ân."
Hoàng thượng bước ra khỏi bàn, cúi người xuống đỡ Đường Quốc Công nói: "Ái khanh, trẫm mất nhi tử lòng đầy đau buồn, tấm lòng này..."
"Thần hiểu," Đường Quốc Công vội vàng nói: "Bệ hạ nén bi thương."
Hoàng đế rưng rưng nước mắt, "Cảnh Minh mặc dù không có chí tiến thủ, nhưng trẫm cũng thương yêu nó nhiều năm như vậy, ai biết..."
Đường Quốc Công lại khuyên giải một hồi, nói những lời nén bi thương, bảo trọng thân thể các thứ, sau đó Hoàng đế xua tay bảo tất cả bọn họ rời đi. Đường Thư Nghi đi tới trước mặt Tiêu Ngọc Minh, cúi người cởi trói giúp hắn, sau đó rời khỏi ngự thư phòng.
Đoàn người trầm mặc bước ra khỏi Hoàng cung, Đường Quốc Công và Đường Thư Nghi hành lễ cảm tạ Hướng đại tướng quân, Tạ Bá Nguyên và Thái phi, ba người đều xua tay nói là chuyện nên làm.
Bên ngoài Hoàng cung không phải là nơi để nói chuyện chi tiết, vài người cáo từ nhau rồi về nhà mình. Đường Quốc Công ngồi xe ngựa tới đây, Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Minh lên xe ngựa của ông ấy.
"Lúc trước Tiêu Hoài có truyền tin cho con không?" Đường Quốc Công hỏi.
Đường Thư Nghi lắc đầu: "Không có."
Bây giờ trong lòng nàng vô cùng rối bời, Tiêu Hoài vẫn chưa chết, vậy tương lai về sau nàng sống như thế nào?
"Cho dù thế nào, người còn sống là chuyện tốt. Cuộc sống về sau của con cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiêu Hoài không chết, Đường Quốc Công tất nhiên vui mừng, nhưng đồng thời trong lòng cũng dấy lên một tia khó chịu. Người còn chưa chết, vẫn có thể dẫn quân ra trận, cớ sao lại không gửi tin tức về nhà? Nữ nhi của ông ấy vì cái c.h.ế.t của hắn mà suýt mất mạng.
"Nhi thần hiểu," Đường Thư Nghi nói, "Việc cấp bách bây giờ là tra rõ ai đã sát hại Nhị hoàng tử."
Còn về phần Tiêu Hoài, người từ cõi c.h.ế.t trở về, cứ đi một bước tính một bước. Về sau, nếu hai người có thể sống chung hòa bình, vậy thì nước sông không phạm nước giếng, cùng nhau qua ngày. Nếu không thể, muốn ly hôn hay hưu phu, để tự hắn chọn.
Nghĩ kỹ lại, Tạ gia đột nhiên muốn liên hôn với họ, có lẽ vì biết Tiêu Hoài chưa chết. Thậm chí, rất có khả năng Tiêu Hoài đã đồng ý chuyện liên hôn này.
Ha!
Có thể dẫn binh ra trận, có thể bàn chuyện liên hôn với người khác, mà lại không thể gửi tin tức về nhà báo rằng mình chưa chết. Nên biết, 'Đường Thư Nghi' kiếp trước vì thương nhớ hắn mà sinh bệnh rồi chết.
"Con đã phái người tìm kiếm manh mối trong bán kính mười dặm quanh Tây Sơn, hy vọng sẽ có thu hoạch." Đường Thư Nghi lại nói.
Đường Quốc Công khẽ ừ một tiếng, "Không có thu hoạch cũng không sao, Hoàng thượng vẫn muốn lợi dụng Tiêu Hoài, sẽ không ra tay với các con nữa. Về phần tương lai..."
Đường Quốc Công hừ một tiếng, "Tiêu Hoài giờ còn trẻ tuổi khí thịnh, còn vị kia..."
Ý tứ tiếp theo không cần nói ra, Tiêu Hoài có thể sống đến khi Hoàng đế thành cát bụi. Còn về chuyện liệu Hoàng đế trước khi chết, có tấn công Tiêu Hoài và phủ Vĩnh Ninh hay không...
Nghĩ đến đây, Đường Thư Nghi khẽ cau mày, Tiêu Hoài hẳn sẽ không vì đề phòng sau này Hoàng đế động thủ với hắn mà liên hôn với Tạ gia. Quân quyền của Hầu phủ nằm trong tay, lại liên hôn với quý tộc sĩ tộc nội tình thâm sâu, bất cứ Hoàng đế nào cũng sẽ kiêng kị. Bởi vì, rất có thể họ chỉ cần chút bất mãn liền tạo phản.
Nói như vậy, nàng đột nhiên cũng muốn liên hôn thì phải làm sao đây?
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Quay đầu nhìn Nhị nhi tử, xét về ngoại hình, hắn và Tạ nhị tiểu thư rất xứng đôi, chỉ là không biết có thể chung sống hòa hợp hay không, liệu có nảy sinh tình cảm với nhau không?
Khẽ thở dài trong lòng, cho dù muốn nhìn thấy Hoàng đế khó chịu đến mức nào, cho dù muốn g.i.ế.c Hoàng đế đến mức nào, cũng không thể hy sinh hạnh phúc hôn nhân của hài tử. Đường Thư Nghi đè nén ý niệm muốn ép duyên Tiêu Ngọc Minh.
Mà Tiêu Ngọc Minh thì bị nàng nhìn đến nỗi lông tơ dựng đứng, lắp ba lắp bắp nói: "Nương, con... Lần này con không hề bốc đồng, con biết không thể ra tay g.i.ế.c hắn trước mặt mọi người."
Đường Thư Nghi: "Nương biết, là Lý Cảnh Minh đáng chết."
Mặc dù nàng nói vậy, nhưng Tiêu Ngọc Minh vẫn rũ vai xuống, chung quy hắn vẫn bị người khác lợi dụng. Nghĩ thông suốt, hắn nói: "Nương, nếu như phụ thân con chưa chết, con sẽ đi Tây Bắc, con muốn ra chiến trường rèn luyện."
"Không được." Đường Thư Nghi không chút do dự nói: "Nếu là trước kia, ta sẽ không ngăn cản con. Nhưng bây giờ rõ ràng là Hoàng đế muốn g.i.ế.c con. Hôm nay hắn không thể công khai g.i.ế.c con, chưa chắc hắn không bí mật ra tay, chúng ta không thể mạo hiểm."