Đường Thư Bạch xoay người đi ra ngoài, ngày mai còn phải thương nghị chuyện tăng binh thêm lương thảo với Hoàng đế, tối nay bọn họ phải bày bố cho xong mọi chuyện. Hắn lặng lẽ rời khỏi phủ, ngồi lên kiệu đến cửa sau Tề phủ. Gã sai vặt canh cửa thấy muộn như vậy hắn còn đến đây, liền biết chắc chắn có chuyện quan trọng, ngay lập tức mời hắn vào.
Tề Lương Sinh còn chưa nghỉ ngơi, đang đọc sách trong thư phòng, biết tin hắn đến, lập tức mời hắn vào phòng, hai người đóng cửa lại nói chuyện. Chuyện cấp bách, Đường Thư Bạch nói thẳng vấn đề. Thời điểm Tề Lương Sinh nghe tin Tiêu Hoài còn sống, hắn sửng sốt đến mức suýt làm rơi chén trà trong tay xuống đất.
"Những gì ngươi nói là sự thật? Tiêu Hoài chưa chết?” Tề Lương Sinh hoài nghi hỏi.
"Đúng vậy, hắn không chết, còn c.h.ặ.t đ.ầ.u nguyên soái Nhu Lợi quốc, bây giờ hắn đang hướng về thủ phủ của Nhu Lợi quốc." Đường Thư Bạch nói.
Tề Lương Sinh nhất thời không biết nên diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, vừa chua sót lại có chút xấu hổ. Lúc trước khi Tiêu Hoài "chết", hắn có thể cầu hôn, nếu không thể cầu hôn thì trong lòng hắn vẫn có thể thầm nhớ nhung. Nhưng bây giờ Tiêu Hoài chưa chết, hắn đến nhớ nhung cũng không thể.
Đường Thư Bạch hoàn toàn có thể hiểu được cảm xúc của hắn, vươn tay vỗ vỗ bả vai hắn, âm thầm an ủi hắn. Tề Lương Sinh cười cay đắng: "Ta không sao, nói chính sự đi."
Đường Thư Bạch bắt đầu kể kế hoạch của bọn họ, cần hắn phối hợp chỗ nào. Hắn vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của Tề Lương Sinh, mặc dù hắn có tư tâm khác với Đường Thư Nghi, mặc dù trước đây hắn và Tiêu Hoài rất không hợp nhau, nhưng khi nói đến chính sự, hắn sẽ lấy đại cục làm trọng.
Hai người bàn bạc xong, Đường Thư Bạch rời khỏi Tề phủ, còn Tề Lương Sinh ngồi trong ánh đèn mờ ảo một lúc lâu.
Đêm nay được định sẵn là một đêm không ngủ, rất nhiều người ở Thượng Kinh mất ngủ vì Tiêu Hoài c.h.ế.t mà sống lại .
Ngày hôm sau trong triều đình, bởi vì chuyện tăng binh cho Tây Bắc mà các phe phái bắt đầu tranh cãi không ngừng nghỉ. Đánh bại Nhu Lợi quốc là một công lao quá lớn, ai cũng muốn tranh chút công lao từ giữa, thậm chí có người muốn thừa nước đục thả câu.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Các đại thần tranh luận một buổi sáng, cũng không tranh luận ra kết quả, các bên đều muốn giữ vững lợi ích của riêng mình. Hôm nay Đường Quốc Công trước tiên dâng tấu chương tham gian tảo triều, nhìn triều đình ồn ào không thôi, lại nhìn Hoàng đế không nói lời nào, ông ấy đột nhiên cảm thấy bi thương.
Tiêu Hoài và tướng sĩ Tây Bắc đang liều mình chiến đấu, mà những người này vì lợi ích của chính mình mà quyết không nhượng bộ. Ông ấy muốn ở trên triều đường khóc gọi tiên hoàng, để tiên hoàng có thể nhìn người kế vị mà người đã chọn, nhìn rõ Hoàng đế tốt mà tiên hoàng đã chọn.
"Hạ triều thôi, chuyện tăng binh sẽ thương nghị sau." Hoàng đế đột ngột đứng dậy rời đi.
Đường Quốc Công cúi lưng, Đường Thư Bạch đỡ ông dậy, thì thầm: "Phụ thân, xin Tạ lão gia ra núi thôi."
Đường Quốc Công bất lực gật đầu: "Chúng ta đến Tạ phủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phụ tử hai người rời khỏi triều đường liền đến thẳng Tạ gia. Tạ lão thái gia dường như đã biết bọn họ sẽ đến, đứng ngoài thư phòng đợi. Gặp mặt hành lễ xong, Đường Quốc Công không vòng vo, trực tiếp nói rõ ý đồ đến, cuối cùng khẩn khoản: "Tấn công Nhu Lợi là đại sự quốc gia, hy vọng Tạ công ra tay tương trợ."
Tạ lão thái gia cũng không làm bộ làm tịch. Nghe Đường Quốc Công nói xong, ông đáp: "Đại sự quốc gia, Tạ mỗ không thể không quan tâm. Huống hồ Tiêu Hầu gia có ơn với Tạ gia, chuyện của hắn, Tạ mỗ tất nhiên sẽ dốc lòng giúp đỡ."
Đường Quốc Công nghe vậy, vẻ mặt khẽ khựng lại. Trước đó, Tạ gia từng nói Lục tử nhà họ thuở thiếu thời tình như tri kỷ với Tiêu Hoài. Ông từng nghĩ Tạ gia chỉ đang kiếm cớ làm quen. Nhưng nay Tạ gia lại nói Tiêu Hoài có ơn với họ, lại còn do chính miệng Tạ lão thái gia nói ra, ông tin chắc không phải giả dối.
Xem ra, ba năm Tiêu Hoài mất tích kia đã xảy ra không ít chuyện!
"Tạ mỗ vốn cho rằng, Tiên hoàng và Hoàng thượng đều muốn đánh bại Nhu Lợi quốc, hẳn Hoàng thượng sẽ không do dự vấn đề này. Không ngờ..." Nói đến đây, Tạ lão thái gia cũng vô cùng thất vọng. Thế gia sĩ tộc, chỉ cần không muốn tạo phản, họ cũng hy vọng Hoàng đế đương triều là một vị minh quân, mong quốc gia ổn định. Nhưng rõ ràng, vị Hoàng đế hiện tại cứ đà này, tương lai thật đáng lo ngại.
Đường Quốc Công cũng nặng nề thở dài một tiếng, sau đó đứng dậy nói: "Tạ công, chúng ta đi thôi."
Tạ lão thái gia cùng Đường Quốc Công bước vào cung. Với thân phận của hai người, dù không có thẻ bài, họ vẫn có thể trực tiếp diện kiến Hoàng đế.
Được tiểu thái giám dẫn đến ngự thư phòng, vừa bước vào, đã thấy Thái phó và Đại hoàng tử cũng có mặt ở đó. Hoàng đế thấy Tạ lão thái gia đến, thần sắc thoáng kinh ngạc, sau đó đứng dậy hỏi: "Sao Tạ công cũng đến đây?"
Tạ lão thái gia hành lễ với Hoàng đế, vội đỡ ông dậy. Tạ lão thái gia nói: "Nghe nói Tiêu Hầu gia tiến đánh Nhu Lợi quốc muốn tăng thêm binh lực, thần không khỏi lo lắng."
Hoàng đế hiểu rõ, hỏi: "Tạ công có duyên cớ gì với Tử An?"
Tạ lão thái gia không giấu giếm, nói: "Lục tử của thần du ngoạn nhiều năm không có tin tức, thần phái người tìm kiếm nhiều năm vẫn không thấy. May nhờ cơ duyên xảo hợp, được Tiêu Hầu gia cứu giúp, mới giữ được tính mạng."
Nói đến đây, ông bày tỏ lòng xin lỗi: "Sau khi Lục tử của thần về nhà, thần mới hay Tiêu Hầu gia vẫn chưa chết. Nhưng lúc ấy Tiêu Hầu gia đang đảm nhận chức vụ trong quân Nhu Lợi quốc, thân phận không thể bại lộ. Vì sự an toàn của Tiêu Hầu gia, cũng vì đại sự quốc gia, Tạ mỗ quyết định giấu kín chuyện này. Mong Hoàng thượng lượng thứ."
"Hóa ra là vậy," Hoàng đế tỏ vẻ thấu hiểu, "Tạ công nên làm vậy. Trẫm hiểu."
Tạ lão thái gia chắp tay: "Tạ Hoàng thượng thấu hiểu."