Đại hoàng tử phi lau khô nước mắt, bảo Lý Anh Triết đi đọc sách, sau đó nàng ta tắm rửa xong liền phái người đưa thiệp mời đến phủ Vĩnh Ninh Hầu, mời Vĩnh Ninh Hầu phu nhân dẫn theo nữ nhi đến phủ Đại hoàng tử tụ họp.
Đường Thư Nghi nhận được thiệp mời, khẽ cười lạnh một tiếng, nàng đoán không sai, đám người Đại hoàng tử sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ của mình. Nàng ném tấm thiệp sang một bên, nói với Thuý Vân: "Nói với người của phủ Đại hoàng tử, ngày mai ta sẽ đến diện kiến Đại hoàng tử phi."
Thuý Vân lĩnh mệnh rồi rời đi, Đường Thư Nghi nheo mắt lại. Có một số người cứ mãi giữ những suy nghĩ viển vông, cho rằng những gì họ thấy là tốt thì người khác cũng sẽ cảm thấy như vậy. Họ không biết rằng, những thứ mà họ coi là tốt đẹp, lại bị người khác xem là phiền phức.
Tuy nhiên, ngày mai nàng nhất định sẽ không dẫn Tiêu Ngọc Châu theo.
Ngày hôm sau, sau khi dùng bữa sáng, nàng liền xuất phát đến phủ Đại hoàng tử. Vừa mới đến cửa phủ Đại hoàng tử, một ma ma đã tiến lên đón, mỉm cười nói: "Thỉnh an Hầu phu nhân."
Đường Thư Nghi mỉm cười bảo bà ấy đứng dậy, ma ma kia dập đầu rồi nói: "Đại hoàng tử phi của chúng ta đã chờ người từ sớm rồi."
Đường Thư Nghi khẽ mỉm cười, theo chân Đại hoàng tử phi vào phủ, rồi lại lên kiệu hoa tiến về nơi ở của vị chính thê phủ Đại hoàng tử. Đi chừng nửa nén hương, kiệu dừng lại, nàng bước xuống, theo chân một vị ma ma khác đi vào một viện tử xa hoa, trang nhã, rồi bước vào đại sảnh.
Đại hoàng tử phi nhìn thấy Đường Thư Nghi, liền mỉm cười đứng dậy. Đường Thư Nghi hành lễ với nàng, nhưng mới chỉ cúi xuống được một nửa, đã bị nâng dậy: "Hầu phu nhân không cần đa lễ, mời ngồi."
Hôm nay Đường Thư Nghi mặc một chiếc trường bào tay rộng màu đỏ thẫm, búi tóc mẫu đơn, đính trên đó là trâm khuyên ngọc bích màu đỏ, cả người nàng tựa như đóa hoa phú quý giữa nhân gian, lộng lẫy đến mê người.
Dù Đại hoàng tử phi cũng ăn vận lộng lẫy, nhưng vì khuôn mặt tiều tụy, đứng cạnh Đường Thư Nghi, nàng càng thêm phần lu mờ. Hai người bằng tuổi nhau, nhưng lúc này Đại hoàng tử phi trông lại già hơn Đường Thư Nghi vài phần.
Nhìn thấy Đường Thư Nghi rạng rỡ như vậy, Đại hoàng tử phi không khỏi thấy lòng mình dâng lên chút chua xót. Cuộc sống có an nhàn hay không, chỉ cần nhìn thần thái và khí sắc của người ta là biết.
"Chúng ta lúc còn trẻ thường xuyên gặp nhau ở các buổi yến hội, những năm nay ngược lại lại ít có dịp qua lại." Đại hoàng tử phi mỉm cười nói với Đường Thư Nghi.
Đường Thư Nghi cũng mỉm cười đáp: "Còn không phải sao, nghĩ lại chỉ có những ngày tháng lúc còn bé là vui vẻ nhất."
Hai người đều là khuê tú danh môn, lại bằng tuổi nhau, thường xuyên gặp gỡ ở các buổi yến tiệc cũng là lẽ thường. Chẳng qua lúc đó, giữa họ chỉ có sự giao thiệp xã giao mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời nói của Đường Thư Nghi dường như chạm đến nỗi lòng của Đại hoàng tử phi, chỉ thấy khuôn mặt nàng ta thoáng nét thẫn thờ, nói: "Nếu con người ta không lớn lên thì tốt rồi."
Đường Thư Nghi cũng không có ý định thân thiết với nàng ta, cũng không biết nên tiếp lời thế nào, đành chỉ mỉm cười cho có lệ. Thật ra, không cần nghĩ cũng biết, cuộc sống của vị Đại hoàng tử phi này có lẽ cũng chẳng tốt đẹp gì. Đại hoàng tử suốt ngày đắm chìm trong tửu sắc, nàng ta là chính thê, dù có bao dung độ lượng đến đâu, trong lòng ắt hẳn cũng không khỏi đau khổ.
Đại hoàng tử phi nhận ra mình thất thố, bèn mỉm cười chuyển chủ đề: "Sao lần này phu nhân không mang theo tiểu nha đầu nhà người?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Mấy ngày trước con bé bị cảm lạnh, vẫn chưa khỏi hẳn." Đường Thư Nghi tùy tiện nói một lý do.
Trên mặt Đại hoàng tử phi lộ vẻ lo lắng: "Nữ nhi thể chất yếu mềm, phải chăm sóc thật tốt."
Đường Thư Nghi đáp: "Vâng."
Hai người hàn huyên đôi câu, Đại hoàng tử phi bỗng nói: "Chúng ta quen biết nhau từ thuở thiếu thời, dù không thân thiết sâu đậm, nhưng cũng hiểu rõ phần nào. Tỷ thấy hai nhà chúng ta kết thông gia thì thế nào?"
Cho đến giờ, Đường Thư Nghi vẫn chưa có ấn tượng gì xấu về vị Đại hoàng tử phi này, vì vậy lời nói cũng không quá gay gắt: "Chuyện hôn nhân của nhi nữ, ta không thể tự mình quyết định, còn phải do Hầu gia nhà ta đồng ý."
"Cũng đúng là vậy," Đại hoàng tử phi nói: "Hầu gia lập nhiều chiến công hiển hách, sau này ra sao, chủ yếu còn phải xem ý chỉ của Hoàng thượng..."
Lời tiếp theo nàng ta không nói ra, nhưng mọi người đều hiểu. Vị Hoàng đế hiện tại đã bắt đầu đề phòng Tiêu Hoài, đợi đến khi Tiêu Hoài chiếm được Nhu Lợi quốc, công lao của chàng sẽ càng lớn, càng dễ khiến Hoàng thượng sinh lòng nghi kỵ. Rất có thể Hoàng thượng sẽ ra tay với phủ Vĩnh Ninh Hầu.
Đường Thư Nghi không lên tiếng. Đại hoàng tử phi vội vàng nói tiếp: "Phu nhân cùng Hầu gia nên sớm liệu tính. Ta có thể cam đoan với Hầu phu nhân, nếu như hai nhà chúng ta kết thành thông gia, về sau bất luận là Đại hoàng tử hay là nhi tử Anh Triết của ta đăng cơ, đều sẽ ban cho Hầu gia cùng phủ Vĩnh Ninh hầu vô số nghi trượng, có thể làm cho phủ Vĩnh Ninh hầu thịnh vượng thêm vài chục năm."
Ngữ khí của Đại hoàng tử phi nghiêm túc, nhưng Đường Thư Nghi lại cảm thấy vô cùng nực cười. Tại sao bọn họ đều tự tin đến vậy, tin rằng Đại hoàng tử có thể đăng cơ lên ngôi Hoàng đế chứ? Chuyện khác tạm không nói, chỉ riêng việc Đại hoàng tử thông đồng với địch quốc, một khi bại lộ, Đại hoàng tử và toàn bộ Khương gia đều sẽ xong đời.
"Mấy năm qua Hầu gia nhà ta không ở nhà, một mình ta nắm giữ Hầu phủ, quả thực rất vất vả. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, nếu như chàng ấy vẫn còn sống, ta dứt khoát chuyện gì cũng không để tâm, tùy chàng ấy quyết định. Còn ta ấy mà, về sau chỉ mong sống cuộc đời nhàn nhã an nhàn thôi."