Bản thân nàng cũng đã trải qua sóng to gió lớn, cho dù "Tiêu Hoài" này có ý đồ xấu với nàng và ba đứa trẻ, nàng cũng không quá lo lắng, binh đến tướng chặn, nước đến dập. Nhưng điều nàng sợ là, đối phương cũng đoán ra được nàng là kẻ xuyên không.
Từ khi trở thành Đường Thư Nghi nơi đây, nàng chưa từng cố ý bắt chước Đường Thư Nghi nguyên bản. Những người xung quanh cũng đã sớm nhận ra sự thay đổi của nàng. Nhưng họ đều là người bình thường, sẽ không nghĩ tới chuyện ly kỳ như xuyên không. Ngược lại, họ sẽ tự tìm lý do cho sự thay đổi của nàng, ví như nghĩ thông rồi, hoặc là cảm thấy mình cần gánh vác trách nhiệm làm mẫu thân, vân vân.
Nhưng nếu "Tiêu Hoài" này cũng xuyên không, có lẽ hắn cũng như nàng, có ký ức của tiền kiếp. Dù không có ký ức tiền kiếp, hắn cũng có thể đã phát hiện ra thân xác này có gì đó khác thường, ví như tình cảm của nàng đối với Tiêu Hoài.
Bởi vì nàng chưa bao giờ có ý định thay thế Đường Thư Nghi nguyên bản, sống một cuộc sống vợ chồng hòa hợp với Tiêu Hoài như kiếp trước, nên ngay từ đầu, nàng đã không hề che giấu sự lãnh đạm của mình với hắn.
Thậm chí nàng đã tìm ra lý do: Phu quân c.h.ế.t đã nhiều năm, trái tim nàng cũng đã hóa tro tàn, cho dù phu quân có sống lại, nàng cũng không cách nào khơi lên đống tro tàn đó. Có lẽ rất nhiều người cho rằng lý do này thật nực cười, nhưng nàng cứ nực cười đó thì sao, người khác làm gì được nàng?
Ai mà ngờ được, nàng không phải là Đường Thư Nghi ban đầu cơ chứ?
Nhưng "Tiêu Hoài" này lại không phải người bình thường!
Nếu hắn cũng xuyên không, kết hợp với kinh nghiệm của hắn, rất có khả năng đã đoán ra nàng cũng xuyên đến. Chuyện xuyên không này là bí mật lớn nhất của nàng, nàng không muốn bất kỳ ai biết. Nhưng giờ đây, bí mật này lại có khả năng đã bị người khác đoán ra, chẳng lẽ nàng lại không căng thẳng sao?
Bên ngoài gió vẫn thổi xào xạc, làm khung cửa rung lên từng hồi. Ngày mai hẳn sẽ là một ngày u ám, có lẽ ông trời cũng cảm nhận được tâm trạng của nàng. Nghĩ vậy, Đường Thư Nghi xoay người, sau đó bắt đầu đếm cừu, một con cừu, hai con cừu, ba con cừu....
Cả đêm không ngủ ngon giấc, ngày hôm sau Đường Thư Nghi dậy hơi muộn. Sửa soạn xong liền ra khỏi phòng, nhìn thấy Triệu quản gia đang đợi ở tiểu hoa sảnh bên ngoài. Đường Thư Nghi đi đến chủ vị ngồi xuống, nhận lấy trà do Thúy Vân đưa tới, hỏi Triệu quản gia: "Có chuyện gì vậy?"
Triệu quản gia lẳng lặng quan sát vẻ mặt của Đường Thư Nghi, thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, cúi xuống nói: "Sáng sớm hôm nay có binh lính từ ngoại thành đến đưa rất nhiều đồ vật, Quốc Công gia nói để ngài an bài."
Khi nói lời này, hắn cẩn thận hơn bình thường rất nhiều. Hôm qua Quốc Công gia trở về, nhưng lại không ở trong viện tử của phu nhân, mà lại một mình sống ở thư phòng, rất nhiều người trong phủ đều biết chuyện này, hắn là đại quản gia nên đương nhiên cũng biết.
Đường Thư Nghi phát hiện ra sự bất thường của hắn, nhưng coi như không nhìn thấy, nhấp một ngụm trà nói: "Bọn họ đưa gì đến?"
Triệu quản gia vội vàng trả lời: "Chủ yếu là vàng bạc châu báu và đồ chơi quý giá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đường Thư Nghi biết, Tiêu Hoài đánh hạ một quốc gia, cho dù quốc gia đó không lớn, nhất định cũng sẽ thu hoạch được rất nhiều. Chỉ là không ngờ tới, hắn sẽ giao cho nàng xử lý những thứ này. Nhưng nếu như Tiêu Hoài đã làm như vậy, nàng cũng không từ chối, liền nói: "Nhập vào sổ sách, cho vào kho chung."
Để nàng xử lý, nàng tất nhiên sẽ không bỏ đồ vào tư khố của Tiêu Hoài.
"Vâng." Triệu quản gia vâng một tiếng, sau đó nói: "Quốc Công gia nói hôm nay muốn đến phủ Đường Quốc Công bái kiến Đường Quốc Công."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, "Lát nữa ta đến nhà kho chọn vài món lễ vật."
Triệu quản gia hành lễ rồi lui xuống, lát sau Thúy Trúc đi tới, nàng ấy đến gần Đường Thư Nghi nhỏ giọng nói: "Cha nô tỳ vừa nói với nô tỳ, đêm qua tầm giờ hợi Quốc Công gia thổi nến, một mình đi ngủ. Hôm nay giờ Mão thức dậy lên triều, triều sớm kết thúc Quốc Công gia lại đến đại doanh ngoại thành, bây giờ còn chưa về phủ."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Hôm nay là ai hầu hạ bên người chàng ấy?" Đường Thư Nghi hỏi.
Thúy Trúc đáp: "Triệu Lục, nhi tử của Triệu quản gia."
Đường Thư Nghi gật đầu, đây là chuyện bình thường. Triệu quản gia là đại quản gia trong phủ, đương nhiên sẽ mở đường cho nhi tử mình. Không có tương lai nào tốt hơn bằng việc được hầu hạ bên người Quốc Công gia.
"Hiểu rồi, bảo đại ca và cha ngươi cẩn thận, đừng để bị phát hiện." Đường Thư Nghi dặn dò.
Thúy Trúc gật đầu, lúc này rèm cửa được vén lên, Tiêu Ngọc Châu đi vào. Con bé mang vẻ mặt lo lắng đi đến bên cạnh Đường Thư Nghi, bộ dáng muốn nói lại thôi. Đường Thư Nghi thở dài, chỗ không hay nhất trong trạch môn chính là không có riêng tư. Chuyện Tiêu Hoài tối qua ngủ ở thư phòng, phỏng chừng bây giờ mọi người trong phủ đều biết.
Vẫy vẫy tay ý bảo nha hoàn bà tử lui ra ngoài, nàng kéo Tiêu Ngọc Châu ngồi xuống, đang định lên tiếng thì giọng nói của Thúy Trúc từ ngoài cửa truyền đến: "Thỉnh an Đại công tử Nhị công tử."
Đường Thư Nghi ngậm miệng lại, chờ người đến rồi cùng nhau "giải thích". Rèm cửa lại được vén lên, Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Minh đi vào. Chuyện đầu tiên hai người họ làm khi bước vào là nhìn sắc mặt của nàng. Đường Thư Nghi phất phất tay bảo hai người ngồi xuống.
"Chuyện giữa ta và phụ thân của các con, các con không cần lo lắng, chúng ta sẽ tự mình giải quyết." Đường Thư Nghi nói.