Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 391



Một lúc sau, hắn đến Thế An Uyển, thấy Đường Thư Nghi liền báo cáo chuyện Tiêu Hoài ra khỏi thành. Mà Đường Thư Nghi cũng không cảm thấy Tiêu Hoài ra ngoài còn phái người đến nói với nàng một tiếng là có tình nghĩa gì đặc biệt.

Kiếp trước khi ở công ty nàng cũng như vậy, trước khi đi công tác phải báo cáo với giám đốc một tiếng, ta sắp đi công tác, khoảng vài ngày, nếu có chuyện thì tự mình xem rồi giải quyết, nếu không xử lý được thì chờ ta quay lại làm. Bây giờ ý của Tiêu Hoài hẳn là cũng tương tự vậy.

Không thể không nói, ở phương diện này nàng và Tiêu Hoài rất ăn ý, Tiêu Hoài thật sự là có ý này.

Giờ khắc này, Tiêu Hoài cưỡi ngựa ra khỏi thành, lại đi khoảng nửa khắc đến một khe núi nhỏ, cưỡi ngựa đi vào, nhìn thấy vài binh lính đang canh gác trước một hang động, mà trên bãi cỏ cách đó không xa, Tiêu Ngọc Minh đang nằm bắt chéo chân, chân còn lắc lư nhịp nhàng, trông rất thảnh thơi.

Tiêu Hoài liếc mắt nhìn hắn, nói: "Xem ra việc phạt chạy mười dặm vẫn còn ít."

Còn có thể thảnh thơi như vậy, không phải là còn ít sao.

Tiêu Ngọc Minh nghe thấy giọng nói của hắn, lập tức đứng dậy bật dậy quy quy củ củ đứng thẳng, "Không ít, con chạy được nửa đường thì đụng phải một con cá, liền mang cá trở về."

Tiêu Hoài ừm một tiếng, đi về phía hang động, Tiêu Ngọc Minh vội vàng đi theo. Hang động không lớn, nhưng có thể chứa được vài người, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Hoài đi vào, cũng không cảm thấy chật chội. Mà Lý Anh Triết đang bị trói chặt kia, nhìn thấy hai người thì sợ hãi trốn vào trong góc.

Tiêu Hoài đứng giữa hang động, cúi đầu nhìn xuống tiểu thiếu niên giống con thú nhỏ tầm mười hai mười ba tuổi kia, sắc mặt không chút biểu cảm. Tiêu Ngọc Minh thấy hắn như vậy, cũng mặt không biểu cảm nhìn Lý Anh Triết.

Lý Anh Triết lui vào một góc, lui đến mức không còn chỗ nào để lui, thằng bé ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Minh, sợ đến nỗi cả người run lên bần bật. Thằng bé lắp ba lắp bắp: "Định... Định Quốc Công, ta và ngài... và ngài không có thù oán, cầu xin ngài tha cho ta một con đường sống."

Nói rồi thằng bé bật khóc, Tiêu Hoài không trả lời thằng bé, mà quay đầu nhìn Tiêu Ngọc Minh nói: "Thẩm vấn chưa?"

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Tiêu Ngọc Minh lắc đầu, Tiêu Hoài nói: "Hỏi đi."

Ý bảo hắn thẩm vấn, Tiêu Ngọc Minh không từ chối, tiến lên một bước, nhìn xuống Lý Anh Triết đang tê liệt trên mặt đất nói: "Nhị hoàng tử có phải do phụ thân các ngươi động thủ g.i.ế.t hay không?"

Lý Anh Triết lắc đầu, "Ta không biết, phụ thân và ngoại tổ ta bọn họ làm gì, trước giờ đều không nói cho ta biết."

Tiêu Ngọc Minh nửa tin nửa ngờ, lại hỏi: "Trước kia đám người phụ thân ngươi còn có kế hoạch gì không?"

Lý Anh Triết lắc đầu, "Ta không biết, ta thực sự không biết gì cả."

"Vậy ngươi trốn thoát như thế nào?" Tiêu Ngọc Minh lại hỏi.

Hôm qua, Hoàng đế hạ lệnh tịch thu nhà Thái phó, toàn bộ phủ Đại hoàng tử cũng vì phạm tội mưu nghịch mà bị giam cầm, dưới loại tình huống này, Lý Anh Triết có thể chạy ra ngoài chắc chắn là có người trợ giúp.

"Hôm qua ta.... mẫu thân ta nghe nói, ngoại tằng tổ phụ bị Hoàng thượng truy nã, liền lập tức bảo ta chạy trốn.” Lý Anh Triết nói.

Thằng bé khi đó không hiểu vì sao, nhưng mẫu thân đã nói với nó, chạy ra khỏi thành, chạy ra rồi thì không được quay lại. Khi đó nó sợ đến tận cùng, nó đã níu kéo mẫu thân cùng nó chạy trốn, nhưng mẫu thân lại nói chạy trốn cùng nhau mục tiêu quá lớn, nàng ta sẽ chạy về hướng khác, sau này bọn họ sẽ hội họp lại. Thằng bé nghe lời mẫu thân, liền chạy ra ngoài thành.

Nó chạy ra khỏi thành rồi, liền đi vòng ngoài Thượng Kinh tìm mẫu thân, nhưng tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy, lại gặp phải Nhị công tử của phủ Định Quốc Công.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiêu Ngọc Minh nghe câu trả lời của thằng bé, cũng không hỏi thêm nữa, cho dù có hỏi cũng không moi được gì thêm. Nhìn dáng vẻ của nó, hẳn là nó thật sự không biết những chuyện mà Đại hoàng tử và Thái phó đã làm. Hắn quay đầu nhìn Tiêu Hoài, "Con hỏi xong rồi."

Tiêu Hoài ừm một tiếng, theo quan sát của hắn, Lý Anh Triết chắc hẳn không nói dối.

"Con nghĩ nên xử lý nó thế nào?" Hắn hỏi Tiêu Ngọc Minh.

Lý Anh Triết nghe hắn nói như vậy, lo lắng nhìn Tiêu Ngọc Minh, vận mệnh của nó bây giờ đang nằm trong tay vị Nhị công tử này.

Tiêu Ngọc Minh suy nghĩ một hồi, nhìn Lý Anh Triết hỏi: "Con có biết kẻ thù của con là ai không?"

Lý Anh Triết vẻ mặt mờ mịt, nó vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra. Tiêu Ngọc Minh thấy vậy, bèn nói cho nó biết chuyện Đại hoàng tử và Thái phó thông đồng với giặc phản quốc, cùng với chuyện Đại hoàng tử không phải con cháu của Hoàng đế, sau đó hỏi: "Con có biết kẻ thù của con là ai không?"

Đầu óc Lý Anh Triết lúc này như bị rung chuyển dữ dội, những gì Tiêu Ngọc Minh nói, đối với nó không khác gì một cơn địa chấn, thậm chí còn chấn động nghiêm trọng hơn cả việc ngoại tằng tổ phụ bị truy nã.

Phụ thân nó không phải nhi tử của Hoàng thượng, vậy nó cũng không phải tôn tử của Hoàng thượng, vậy thì nó là ai? Bây giờ nó lâm vào tình cảnh nhà tan cửa nát, nên trách ai đây?

Nó không biết nên trách ai, cũng không biết nên hận ai.

"Ta không biết, ta không biết kẻ thù là ai." Lý Anh Triết tự lẩm bẩm.

Tiêu Ngọc Minh trong mắt mang theo vài phần thương cảm, cau mày suy nghĩ một hồi, hắn nói với Tiêu Hoài: "Thả nó đi."

Tiêu Hoài nhìn hắn, hỏi: "Con nghĩ kỹ chưa?"

Tiêu Ngọc Minh gật đầu: "Con nghĩ kỹ rồi."

"Được rồi, thả nó đi." Tiêu Hoài nói rồi đi ra ngoài. Tiêu Ngọc Minh nhìn Lý Anh Triết nói: "Khương Tu Minh thông đồng với giặc phản quốc, phụ thân ta lúc trước suýt chút nữa bị ông ta hại chết. Lần này, ông ta bị truy nã cũng do phụ thân ta động tay. Nói trắng ra, nhà ta và con coi như có thù có oán. Bây giờ ta tha cho con, về sau nếu con muốn báo thù, ta chờ."

Lý Anh Triết vội vàng lắc đầu: "Không, không, không, ta không báo thù, không, chúng ta không có thù."

Tiêu Ngọc Minh không để ý đến nó nữa, xoay người đi ra khỏi động. Hắn nhìn thấy Tiêu Hoài đứng cách đó không xa, liền đi tới hét lên một tiếng: "Cha."

Tiêu Hoài ừm một tiếng, "Nếu đã quyết định rồi thì đừng hối hận. Chúng ta là quân nhân, mặc dù trên chiến trường có c.h.é.m giết, nhưng cũng không đại biểu chúng ta là người m.á.u lạnh, chúng ta chỉ g.i.ế.c những kẻ đáng giết."

Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc gật đầu: "Con không sợ sau này nó báo thù. Xuất phát điểm bây giờ của nó không kém con một chút nào. Nếu đã như vậy, nhiều năm sau con còn không thắng được nó, vậy thì cũng là con đáng chết."

Tiêu Hoài nghe hắn nói vậy thì bật cười ha hả, sau đó vỗ vỗ vai hắn nói: "Được, vậy lại bắt đầu mang nặng chạy mười dặm đi."

Tiêu Ngọc Minh: "........"

Đây đúng là cha ruột của ta!