Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 395



Nói rồi, nước mắt con bé tuôn rơi. Nhưng nó vẫn quật cường giơ tay lau đi, nói: "Người là phụ thân của chúng con. Người yêu người khác, con và ca ca phận làm con cái, không thể ngăn cản. Nhưng mà, cho dù mẫu thân có ly biệt với người, nữ tử kia cũng không thể làm chính thất. Con không đồng ý, hai ca ca của con cũng không đồng ý."

Hai câu nói cuối cùng, Tiêu Ngọc Châu nói rất dứt khoát. Con bé cảm thấy, mẫu thân bây giờ hẳn không thể dung thứ cho chuyện phụ thân có nữ tử khác. Nếu như phụ thân thật sự có người khác, nương sẽ chọn ly biệt. Nhưng cho dù có ly biệt, người nữ nhân kia cũng đừng mơ tưởng chiếm lấy địa vị của mẫu thân trong phủ.

Còn Tiêu Hoài thì chấn kinh. Đây là chuyện gì? Hơn nữa, đây là lời mà một nữ hài mười tuổi có thể nói ra sao?

Hắn cau mày, sắp xếp lại ngôn ngữ, nói: "Vi phụ không có nữ tử khác, ta cũng không cố ý lạnh nhạt với nương con. Hai ngày nay ta bận rộn chuyện công vụ."

Tiêu Ngọc Châu nửa tin nửa ngờ với lời hắn, hỏi: "Thật sao?"

Đôi mắt tiểu nha đầu nhỏ đỏ hoe, trên lông mi còn vương nước mắt. Tiêu Hoài thấy vậy, trái tim vừa mềm nhũn vừa khó chịu. Hắn duỗi tay kéo lại áo choàng cho con bé, nói: "Thật. Bên ngoài lạnh, mau về phòng đi."

"Thật sao?" Tiêu Ngọc Châu vẫn không hoàn toàn tin tưởng.

Lần này giọng điệu của Tiêu Hoài rất nghiêm túc: "Là thật."

Tiêu Ngọc Châu thấy hắn như vậy, gật đầu nói: "Con tin cha. Vậy lát nữa người phải xin lỗi nương, rồi giải thích rõ ràng với nương."

Tiêu Hoài: "... Được."

Tiêu Ngọc Châu nhận được câu trả lời khẳng định của hắn, trên mặt nở nụ cười. Con bé hành lễ với Tiêu Hoài rồi quay người về phòng.

Tiêu Hoài nhìn con bé vào phòng, mới khóc cũng không được cười cũng không xong, xoay người vén rèm bước vào tiểu hoa sảnh.

Đường Thư Nghi thấy hắn đi vào, khách khí cười nói: "Quốc Công gia, mời ngồi."

Tiêu Hoài gật đầu, đi đến ghế ngồi xuống. Sau đó, trong phòng rơi vào im lặng. Đường Thư Nghi cầm chén trà, nhấp một ngụm. Tuy nàng muốn nhanh chóng nói rõ mọi chuyện với Tiêu Hoài, nhưng khi thực sự đàm phán, vẫn phải ổn định lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Qua một lúc, Tiêu Hoài lên tiếng: "Lúc trước Tạ Lục có đề cập chuyện hai nhà liên hôn, ta không từ chối. Lúc đó ta suy nghĩ chưa chu toàn, mong phu nhân lượng thứ. Ta đã nói với Tạ nhị, chuyện hôn sự giữa hai nhà chúng ta, đều nghe phu nhân an bài."

Đường Thư Nghi không ngờ hắn lại chủ động xin lỗi, tâm trạng buồn bực vì lúc trước hắn nói chuyện liên hôn với Tạ gia cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Lúc này lại nghe Tiêu Hoài nói tiếp: "Lúc đó ta vừa về đến Tây Bắc quân, không nắm rõ tình hình nội tình trong kinh thành, ta sợ tin tức ta còn sống truyền đến tai Hoàng đế sẽ khiến người kiêng kị, e rằng người sẽ ra tay với nàng và ba đứa trẻ. Ta nghĩ, nếu có Tạ gia tương trợ, cho dù Hoàng đế có làm khó dễ, nàng và ba hài tử cũng dễ dàng thoát thân."

Nói đoạn, hắn ngừng lại rồi nói: "Tất nhiên, ta cũng có chút tư tâm. Hợp tác với Tạ gia cũng phần nào giúp ích cho kế hoạch sau này của ta."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Hắn thành thật trình bày mọi lẽ, khiến chút khó chịu còn sót lại trong lòng Đường Thư Nghi tan biến. Suy cho cùng, làm chủ một gia tộc, khi cân nhắc mọi chuyện, nếu chỉ dựa vào cảm xúc nhất thời mà không tính đến lợi ích được mất, quả thực không xứng đáng đứng đầu một gia tộc.

"Cân nhắc của Quốc công gia cũng coi như chu toàn," Đường Thư Nghi lên tiếng: "Chỉ là, hôn nhân là đại sự cả đời của một người, nếu không tìm được tri kỷ đồng hành, sẽ bỏ lỡ biết bao điều."

"Ngọc Thần, Ngọc Minh và Ngọc Châu đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, chúng biết mình là một phần của gia tộc, phải cống hiến cho gia tộc. Nhưng có nhiều cách để cống hiến, ta không hy vọng chúng phải hy sinh hạnh phúc hôn nhân của mình."

Tiêu Hoài gật đầu: "Phu nhân nói đúng, mọi chuyện đều nghe theo lời phu nhân."

Đường Thư Nghi nghe hắn đáp lời, quay đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn vô cùng nghiêm túc, không hề có chút qua loa giả dối. Trong lòng nàng có chút kỳ lạ, chẳng lẽ hắn dễ nói chuyện như vậy sao?

"Hôm nay, Tạ nhị phu nhân có đến nói với ta, nói rằng Tạ lục gia bị công chúa nước Nhu Lợi bắt cóc, sau đó được Quốc công gia cứu về." Đường Thư Nghi hiếu kỳ hỏi: "Quốc công gia đã cứu Tạ Lục bằng cách nào?"

Tiêu Hoài mím môi, liếc nhìn Đường Thư Nghi, thấy vẻ mặt nàng đầy vẻ hóng chuyện, không nhịn được mà bật cười. Dù sao chuyện này cũng không có gì là không thể nói ra.

Hắn bắt đầu kể: "Ngũ công chúa nước Nhu Lợi kia, vốn được Hoàng đế Nhu Lợi quốc hết mực sủng ái, làm việc kiêu căng ngạo mạn, không kiêng nể ai. Nàng ta lại đặc biệt yêu thích nam sắc, nam sủng trong phủ nhiều vô số kể."

"Hai năm trước, Tiêu Lục đến Nhu Lợi quốc du lịch, không may lọt vào mắt xanh của Ngũ công chúa kia. Ban đầu, Ngũ công chúa dùng tiền bạc và quyền lực để dụ dỗ, nhưng Tạ Lục không hề d.a.o động. Cuối cùng, Ngũ công chúa kia tức giận, cho người bắt Tạ Lục về rồi giam cầm hắn. Sau đó, khi biết hắn là người của Tạ gia, liền nhốt hắn vào địa lao......"