Tiêu Hoài đi ra khỏi Thế An Uyển, dẫn theo Tiêu Ngọc Thần đến nhà Phương đại nho. Nghĩ đến cuộc nói chuyện với Đường Thư Nghi vừa rồi, hắn không nhịn được bật cười. Chuyện Đường Thư Nghi có thể nghĩ đến, hắn tất nhiên cũng có thể nghĩ đến.
Hoàng đế vốn đã e dè Tiêu Hoài, không chỉ e dè bản thân hắn, mà còn kiêng kị cả uy vọng của hắn trong Tây Bắc quân. Trước đó, Hoàng đế muốn trừ khử Tiêu Ngọc Minh, chính là vì sợ Tiêu gia sẽ lại xuất hiện một người như Tiêu Hoài, tiếp tục nắm giữ binh quyền Tây Bắc. Chỉ cần Tiêu Ngọc Minh vẫn còn ôm mộng con đường võ đạo, mâu thuẫn giữa Tiêu gia và Hoàng đế tất sẽ không bao giờ dứt.
Lúc ấy, hắn không phản bác lời Đường Thư Nghi, bởi bản thân hắn chính là kẻ hưởng lợi khi hóa thân thành Tiêu Hoài. Đã nhận lấy lợi ích, há có thể tùy ý khoe khoang mà không gánh vác trách nhiệm, không trả giá? Hơn nữa, đối với Đường Thư Nghi mà nói, hắn vốn là kẻ đột nhập, việc nàng cảnh giác với hắn cũng là lẽ thường tình. Về sau, mọi người đều là bằng hữu hợp tác, đâu cần phải cố chấp với mọi chuyện như vậy. Hắn cảm thấy cách chung sống giữa hai người lúc này rất vừa vặn, những chuyện nhỏ nhặt đều nghe theo ý nàng là được.
Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần đến phủ Phương đại nho, vừa tới cửa đã thấy nhi tử của Phương đại nho đứng đợi ở đó. Nhìn thấy hai người xuống xe ngựa, nhi tử Phương đại nho mỉm cười tiến lên hành lễ với Tiêu Hoài. Đối nhân xử thế, chỉ cần không phải là kẻ cố chấp đến mức mụ mẫm, ai cũng hiểu đạo lý này. Tiêu Hoài đánh chiếm Nhu Lợi quốc, thực lực Tây Bắc quân ngày càng hùng mạnh, danh vọng của hắn cũng càng thêm vững chắc. Cộng thêm mối quan hệ với phủ Định Quốc Công trong triều, Tiêu Hoài ở Thượng Kinh giờ đây quả thực là một 'củ khoai nóng bỏng tay'.
Dù Hoàng đế kiêng kị hắn, nhưng hiện tại hắn đang nắm giữ công lao hiển hách, Hoàng đế không thể nắm thóp điểm yếu nào của hắn. Muốn trừ khử hắn cũng không có lý do gì chính đáng. Các triều thần đều hiểu rõ điều này, hơn nữa, Hoàng đế tuổi tác ngày càng cao, thân thể cũng ngày càng suy yếu, không ai biết được tương lai sẽ ra sao. Vì vậy, triều thần vẫn rất sẵn lòng kết giao với Tiêu Hoài. Phương đại nho tuy chuyên tâm nghiên cứu học vấn, nhưng nếu ông ấy còn muốn bản thân và gia tộc ngày càng hưng thịnh, thì không thể hoàn toàn từ bỏ quyền thế. Biết hôm nay Tiêu Hoài sẽ đến, Phương đại nho liền sai nhi tử sớm đứng ra đón tiếp tại cửa.
Sau vài câu hàn huyên, Tiêu Hoài và Tiêu Ngọc Thần đi theo nhi tử Phương đại nho vào tiền sảnh, nơi Phương đại nho đang đợi sẵn. Gặp mặt rồi hàn huyên thêm một hồi, sau đó Phương đại nho bắt đầu kiểm tra kiến thức của Tiêu Ngọc Thần. Hỏi dăm ba câu, Tiêu Ngọc Thần đều trả lời trôi chảy, hơn nữa còn có những lý giải sâu sắc. Phương đại nho nghe xong liền bật cười ha hả: "Kỳ thi xuân sang năm hẳn là không có vấn đề gì. Về phần có thể đạt được danh hiệu gì, còn phải xem vận khí."
Thành tích của Tiêu Ngọc Thần dù có tốt đến đâu, kết quả cuối cùng của kỳ thi đình vẫn phải xem tâm ý của Hoàng thượng.
"Đệ tử sẽ cố gắng hết sức." Tiêu Ngọc Thần đáp lời.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ khi biết phụ thân mình vẫn còn sống, cả người hắn như trút được gánh nặng. Trước đây, mục tiêu hắn tự đặt ra là nhất định phải thi đỗ tiến sĩ, hơn nữa thứ hạng không thể thấp. Nếu như phụ thân mất đi, dù hắn có thể kế thừa tước vị, nhưng tước vị làm sao sánh bằng quyền thế. Chỉ khi hắn đủ tài năng, mới có thể có được vị trí vững chắc trong triều đình sau này. Nhưng giờ đây, phụ thân vẫn còn tại thế, giống như mẫu thân từng nói, khoa cử đối với hắn chỉ như thêu hoa trên gấm. Hắn cố gắng hết sức mình, nỗ lực đọc sách đi thi, còn về kết quả ra sao, hắn cũng không còn quá lo lắng như trước. Không thể không nói, đây đúng là sự khác biệt giữa việc có một người cha tốt và không có.
Sau khi ở nhà Phương đại nho một lát, Tiêu Hoài dẫn theo Tiêu Ngọc Thần cáo từ rồi lại đến Tề phủ. Thật ra Tiêu Hoài cảm thấy khá kỳ lạ, Tề Lương Sinh vốn không hợp với Tiêu Hoài trước đây, sao lại nhận Tiêu Ngọc Thần làm đệ tử? Hắn cũng không cho rằng đây là do Đường Quốc Công ảnh hưởng, dù sao Tiêu Ngọc Thần cũng đã có một vị danh sư là Phương đại nho.
Đúng lúc này, Tiêu Ngọc Thần đột nhiên nói: "Tiên sinh của người quả thật rất tốt."
Hắn biết trước kia Tiêu Hoài và Tề Lương Sinh không hợp nhau, hắn sợ bây giờ cũng sẽ như vậy. Hắn vô cùng lo lắng, lát nữa hai người gặp nhau, lại lạnh mặt nói chuyện.
Tiêu Hoài liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Trước kia giữa vi phụ và Tề đại nhân có chút bất hòa, tại sao hắn lại nhận con làm đệ tử?"
"Là do mẫu thân sắp xếp." Tiêu Ngọc Thần nói: "Mẫu thân cảm thấy con vẫn nên có một vị lão sư dày dặn kinh nghiệm khoa cử, về sau vào triều có thể dẫn đường cho con, nên đã dạy dỗ nhi tử của tiên sinh, sau đó lại nhắc đến chuyện mong tiên sinh thu con làm đệ tử."
Tiêu Hoài nghe xong thở dài một tiếng nói: "Mẫu thân con dụng tâm lương khổ!"