Sau vài ngụm trà, hắn nói: "Lúc đó Tiên hoàng cũng không quá hài lòng với Lý Thừa Ý, cảm thấy y có thể giữ yên bờ cõi, nhưng không thể giúp Đại Càn tiến xa hơn. Nhưng khi đó tranh đoạt ngôi vị Hoàng tử diễn ra rất khốc liệt, Lý Thừa Ý lại rất giỏi thủ đoạn sau lưng, hơn nữa trước nay đều rất biết cách giả vờ, không ít đại thần trong triều đều đứng về phía y. Cuối cùng Tiên hoàng cũng chỉ có thể chọn y."
"Tiên hoàng có từng muốn chọn Vương gia không?" Đường Thư Nghi tò mò hỏi, nghe nói lúc đó Tiên hoàng rất sủng ái hắn.
Tiêu Hoài thở dài một hơi, "Tiên hoàng có hỏi ta, nhưng ta đã quá quen với cuộc sống lười biếng, không làm nổi chuyện phải đi sớm về tối để phê duyệt tấu chương. Ta sợ sau này mình sẽ trở thành một hôn quân, nên đã không đồng ý."
Hắn nói lời này chỉ để trêu chọc, Đường Thư Nghi không khỏi bật cười. Không thể phủ nhận, ở bên cạnh người này quả thực rất thoải mái.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, sau đó một người quay về thư phòng, người kia trở về Thế An Uyển.
Tại nơi ở của Tiêu Ngọc Thần, Tiêu Ngọc Châu và Tiêu Ngọc Minh, Trường Phong đang báo cáo: "Lúc Quốc Công gia và phu nhân đang nói chuyện, sảnh đường không cho phép ai đến gần. Thúy Vân và tùy tùng của Quốc Công gia đều đứng canh gác bên ngoài cửa. Tuy nhiên, nô tài nhìn thấy khi Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân đi ra, trên mặt họ đều mang theo ý cười, hẳn là cuộc trò chuyện của hai người rất vui vẻ."
Tiêu Ngọc Thần xua tay bảo hắn lui ra, sau đó nghe Tiêu Ngọc Minh nói: "Đệ đã nói rồi mà, chắc chắn là phụ thân đã chọc mẫu thân tức giận, nên nương mới đang trừng phạt phụ thân. Nhìn xem, bây giờ đã sắp ổn rồi."
Tiêu Ngọc Thần và Tiêu Ngọc Châu nửa tin nửa ngờ suy đoán của hắn, nhưng hiện tại, chỉ có lý do này mới có thể giải thích được. Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, hai người rõ ràng đã hòa thuận hơn hai ngày trước, đây quả thực là một chuyện tốt.
Huynh muội bọn họ, cũng vì phụ mẫu mà lòng dạ không yên.
Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Thành Minh trở về chỗ ở của mình. Cả nhà đang ngồi trong sảnh đường thì không lâu sau, tổ mẫu của Tiêu Dịch Nguyên - Lục thị cũng đến. Khi nhìn thấy bà, vẻ mặt cả hai người đều lộ rõ sự khó xử. Theo lẽ thường, họ muốn tranh giành càng nhiều lợi ích cho Lục thị, nhưng tình hình thực tế lại không cho phép.
"Đại tẩu, tẩu xem đi." Tiêu Thành Minh đưa sổ sách nhận được từ chỗ Đường Thư Nghi cho Lục thị.
Lục thị nhận lấy rồi mở ra xem. Thấy bên trong chi chít những hàng chữ, bà mỉm cười nói: "Ta không biết chữ, các ngươi nói đi."
Tiêu Thành Minh liếc nhìn Tiêu Dịch Nguyên. Tiêu Dịch Nguyên trầm mặc một lát rồi lên tiếng: "Lúc nãy chúng cháu đến phủ Quốc Công, đây là những thứ mà Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân phân cho chúng ta. Bên trong có...."
Tiêu Dịch Nguyên đại khái giải thích những món đồ bên trong. Lục thị sững sờ một lúc rồi mới nói: "Cái này... Này cũng nhiều quá rồi, phải không?"
"Sau khi đại ca qua đời, nhà ta đã từng phân gia một lần. Lúc đó, gia sản của đại ca có chia cho thứ tử của người một ít. Những thứ này đều để lại cho Quốc Công gia. Quốc Công gia đều đã đưa hết cho chúng ta cả rồi," Tiêu Thành Minh nói.
Lục thị nhất thời không biết nên nói gì, trong lòng bà vừa kích động vừa đau xót. Lúc này, mẫu thân của Tiêu Dịch Nguyên - Đào thị nói: "Trong phủ Quốc Công còn nhiều thứ tốt lắm, chỉ riêng những thứ lần trước Hoàng thượng ban thưởng cho Quốc Công gia, có lẽ còn nhiều hơn đám này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Câm miệng." Phụ thân Tiêu Dịch Nguyên - Tiêu Đại Dũng mắng Đào thị: "Cho dù Hoàng đế ban thưởng bao nhiêu, đó cũng là thứ người ta đổi lấy được, có liên quan gì đến chúng ta?"
"Đại Dũng nói đúng." Lục thị thở dài, nói: "Người ta đã cho đủ nhiều rồi, chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước nhà chúng ta còn không có cơm mà ăn sao?"
"Con... Con chỉ nói một chút mà thôi." Đào thị lí nhí nói.
Lục thị nhìn nàng ta thật sâu. Nàng tức phụ này tuy tham lam tiền bạc nhưng lại không hiểu đạo lý, nhưng lá gan cũng không lớn. Bà ấy và nhi tử đều có thể trị được nàng ta.
"Các ngươi không cần cảm thấy ta chịu oan ức," Lục thị nói, "Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân đều là những người phúc hậu. Sau này các ngươi phải sống hòa thuận với họ. Còn về phần ta sau khi qua đời sẽ được chôn cất ở đâu... ta đã nghĩ kỹ rồi. Ta vẫn luôn hiếu kính cha nương, nên các ngươi cứ chôn ta cùng với cha nương là được rồi."
Bà ấy gả vào Tiêu gia chưa đầy hai năm thì Tiêu Thành Côn tòng quân. Sau đó hai người chưa bao giờ gặp lại nhau, đến bây giờ đã âm dương cách biệt. Thật ra, trong lòng bà, người tên Tiêu Thành Côn này từ lâu đã mơ hồ không nhớ nổi bóng dáng. Mấy chục năm trôi qua, cũng không nói ra được là còn tình cảm gì nữa.
Tuy nhiên, cha mẹ chồng đối xử với bà ấy rất tốt. Tình cảm giữa bà ấy và cha mẹ chồng ngược lại còn sâu đậm hơn với Tiêu Thành Côn rất nhiều. Cho nên, sau khi chết, so với việc được chôn cùng Tiêu Thừa Côn, còn không bằng được ở gần cha mẹ chồng.
"Cái này... Làm sao có thể được ạ?" Tiêu Thành Minh lên tiếng.
Lục thị xua xua tay: "Chết rồi ở chung với ông ấy, còn không tự tại bằng ở chung với cha nương. Cứ quyết định như vậy đi."
Bà ấy nhìn Tiêu Dịch Nguyên nói: "Con đi nói suy nghĩ của ta cho Quốc Công gia và Quốc Công phu nhân biết."
Tiêu Dịch Nguyên mím môi, đáp: "Vâng."
Lục thị mỉm cười, sau đó nhìn Tiêu Thành Minh nói: "Cây lớn thì phải phân nhánh. Bên phía phủ Quốc Công đã phân gia, chúng ta cũng nên phân gia thôi."
Khi gặp khó khăn, cả nhà cùng nhau nỗ lực, sưởi ấm cho nhau. Nhưng khi cuộc sống tốt đẹp hơn, tiền tài dồi dào, rắc rối cũng nảy sinh không ít, chi bằng lúc này liền phân gia.
Tiêu Thành Minh cũng hiểu đạo lý này, bèn nói: "Được, vậy thì phân chia đi."
"Việc phân chia thế nào, nhị thúc có thể thương lượng với Dịch Nguyên là được." Lục thị lại nói.
Tiêu Dịch Nguyên và Tiêu Thành Minh liếc nhìn nhau, sau đó cả hai đều gật đầu.