Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên

Chương 407



Túc thân vương nghe nàng ta nói vậy, lông mày nhíu lại, "Thế tử Định Quốc Công không được."

Ông ta biết suy nghĩ của Hoàng đế, Hoàng đế lúc này một lòng một dạ g.i.ế.c Tiêu Hoài, chỉ là không tìm được lý do mà thôi. Nhưng Hoàng đế nắm quyền sinh sát trong tay, chỉ cần muốn g.i.ế.c một thần tử, có vô số cách thực hiện.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Cho nên, ông ta không thể để nữ nhi yêu quý của mình gả vào phủ Định Quốc Công.

"Tại sao không được chứ?" Vinh di nương hỏi.

"Đừng hỏi, không được là không được." Túc thân vương không kiên nhẫn nói.

"Con phải gả cho Tiêu thế tử."

Một giọng nói của nữ hài nhi truyền đến, sau đó Huệ Tâm quận chúa chạy tới, bổ nhào đến bên người Túc thân vương, nũng nịu nói: "Phụ vương, con muốn gả cho Tiêu thế tử, ngài nhờ Hoàng thượng ban hôn có được hay không."

Túc thân vương bất lực nói: "Thượng Kinh này ngoại trừ Tiêu Ngọc Thần ra, con nhìn trúng ai phụ vương đều thành toàn cho con được không?"

"Con không cần, con chỉ thích Tiêu thế tử thôi, con nhất định phải gả cho chàng ấy."

Huệ Tâm quận chúa là nữ nhi Túc thân vương sinh ra khi ông đã ngoài sáu mươi tuổi. Ở một mức độ nào đó, nữ nhi này đại diện cho uy nghiêm không thể lay chuyển của Túc thân vương, vì vậy ông ta chiều chuộng nàng gần như là muốn gì được nấy.

Nhưng lần này, Túc thân vương lại không đồng ý. Vẻ mặt ông ta nghiêm túc nói: "Huệ Tâm, đừng làm loạn."

Nói xong, ông ta dịu lại, nói: "Phụ vương đáp ứng con, ngoại trừ Tiêu Ngọc Thần, những công tử ở Thượng Kinh tùy con chọn, chỉ cần con thích, phụ vương sẽ đến chỗ Hoàng thượng cầu ban hôn cho con."

"Con chỉ muốn gả cho Tiêu Ngọc Thần." Huệ Tâm nói, đoạn từ trong tay áo lấy ra một con d.a.o găm, đặt lên cổ, nhìn Túc thân vương: "Phụ vương, nếu người không đồng ý với con, con xin Hoàng thượng ban hôn cho con và Tiêu Ngọc Thần, rồi con c.h.ế.t cho người xem. Dù sao không thể gả cho chàng ấy, thì sống cũng chẳng khác gì c.h.ế.t."

"Con... khụ khụ khụ..." Túc thân vương tức đến mức lên cơn ho, Vinh di nương vội vàng vuốt lưng cho ông ta, đồng thời nhìn Huệ Tâm quận chúa đầy lo lắng: "Huệ Tâm, mau bỏ d.a.o xuống, nếu con có mệnh hệ gì, di nương biết sống thế nào đây? Phụ vương con thì làm sao đây?"

Nàng ta cũng không ngờ tới, Lý Huệ Tâm sẽ dùng d.a.o lấy tính mạng ra đe dọa.

"Hai người cứ mặc kệ con c.h.ế.t đi, dù sao không thể gả cho Tiêu thế tử, con sống cũng chẳng còn gì thú vị." Lý Huệ Tâm vừa nói, vừa dùng thêm lực, con d.a.o lập tức cắt qua làn da, m.á.u tươi lập tức chảy ra.

"A...." Vinh di nương sợ hãi thét lên, nàng ta không còn chiếu cố Túc thân vương nữa, vội chạy tới trước mặt Lý Huệ Tâm, cẩn thận khuyên giải: "Huệ Tâm, nghe di nương nói, con đặt d.a.o xuống trước, có chuyện gì chúng ta từ từ nói."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý Huệ Tâm lắc đầu: "Phụ vương, di nương, sau này nữ nhi không thể báo hiếu cho hai người rồi."

Vừa nói, tay nàng ta lại tăng thêm hai phần lực, vết thương trên cổ càng sâu, m.á.u chảy càng nhiều, giờ khắc này, y phục phía trước đã nhuốm đầy m.á.u tươi.

Vinh di nương lại hét lên, sau đó "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Túc thân vương: "Vương gia, ngài muốn nhìn nó c.h.ế.t sao? Vương gia, cầu xin ngài, ngài đáp ứng nó đi."

Túc thân vương tức giận đến mức trong mắt nảy lửa, ông ta chỉ vào Lý Huệ Tâm: "Con thật sự nhất quyết muốn gả cho Tiêu Ngọc Thần kia sao, mặc kệ sau này có xảy ra chuyện gì, đều không hối hận?"

Lý Huệ Tâm nghe ông ta nói vậy, ánh mắt sáng lên: "Con không hối hận, mặc kệ xảy ra chuyện gì, con cũng không hối hận."

Túc thân vương nhìn sâu vào nàng ta, rồi xua tay: "Con trở về đi, hai ngày nữa ta sẽ vào cung gặp Hoàng thượng."

"Tạ ơn phụ vương." Lý Huệ Tâm rút d.a.o găm ra khỏi cổ, m.á.u vẫn đang túa ra từ vết thương, nhưng dường như nàng ta không hề cảm thấy đau, nói: "Phụ vương người phải nhanh lên, có rất nhiều người đang cầu thân đến Định Quốc Công."

Túc thân vương xua tay: "Ta biết rồi, con đi băng bó vết thương đi."

Vinh di nương vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất, đi đến bên cạnh Lý Huệ Tâm, dùng khăn tay che vết thương, khẽ nói: "Hà cớ gì phải khổ sở như vậy?"

Trên mặt Lý Huệ Tâm vẫn treo một nụ cười, dù sao mục đích của nàng ta cũng đã đạt được. Chỉ cần có thánh chỉ của Hoàng thượng, Tiêu Ngọc Thần cho dù không muốn cưới nàng ta cũng không còn cách nào. Cuối năm ngoái, nàng ta tình cờ nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần trên đường, tựa như gặp tiên nhân hạ phàm, từ đó trái tim nàng ta chỉ còn hình bóng của hắn.

Nàng ta muốn cầu Túc thân vương thỉnh chiếu chỉ ban hôn, nhưng Tiêu Ngọc Thần lại xuất ngoại du ngoạn, nên nàng ta không nói lời nào. Mấy ngày trước, Tiêu Ngọc Thần trở về, Định Quốc Công cũng từ cõi c.h.ế.t sống lại, rất nhiều quý nữ cao môn ở Thượng Kinh muốn gả cho Tiêu Ngọc Thần, cũng có rất nhiều người muốn liên hôn với phủ Định Quốc Công, khiến nàng ta vô cùng gấp gáp, cho nên mới có chuyện ngày hôm nay.

Đường Thư Nghi và những người khác tất nhiên không biết chuyện xảy ra trong phủ Túc thân vương. Sau khi từ phủ Võ Dương bá trở về, Đường Thư Nghi nói với Tiêu Hoài: "Chuyện hôn sự của Ngọc Thần, Quốc Công gia nghĩ sao?"

"Tất cả đều nghe theo ý của Ngọc Thần và phu nhân đi." Tiêu Hoài đáp.

Không phải hắn vô trách nhiệm, không quan tâm chuyện hôn sự của Đại nhi tử. Mà do hắn mới đến nơi này không lâu, có rất nhiều chuyện hắn không rõ ràng. Hơn nữa, rõ ràng phu nhân đã có ý tưởng của mình.

Đường Thư Nghi đã quen với thái độ này của hắn, nhưng giờ đây hắn đã là cha của hài tử, có một số việc nên biết vẫn phải biết. Nàng kể lại chuyện của Liễu Bích Cầm và Tiêu Ngọc Thần cho Tiêu Hoài, sau đó nói: "Mặc dù chuyện đã qua gần một năm, nhưng ta cũng không rõ trong lòng Ngọc Thần nghĩ thế nào."

Chủ yếu là đã vượt qua được vết thương lòng hay chưa.