"Thật là trùng hợp!" Tống đại phu nhân nở nụ cười tiến lên phía trước, đầu tiên hành lễ với Tiêu Hoài, sau đó hàn huyên với Đường Thư Nghi.
Tiêu Hoài thấy vậy, nói với Đường Thư Nghi: "Phu nhân, ta đi nơi khác trước."
Đường Thư Nghi gật đầu đồng ý, Tiêu Hoài liền rời đi. Tống đại phu nhân thấy thế mỉm cười nói: "Định Quốc công và phu nhân quả là vợ chồng tình thâm!"
Đường Thư Nghi mỉm cười, sau đó tiếp tục trò chuyện với Tống đại phu nhân. Ban đầu, nàng chỉ nghĩ hai người quen biết sơ giao, nói dăm ba câu là có thể cáo lui. Nhưng nàng không ngờ, Tống đại phu nhân lại cố ý đến đây gặp mặt vì nghe tin nàng đến Sùng Quang tự dâng hương. Vì thế, bà tỏ ra vô cùng thân thiết, sau đó còn mời nàng đến phòng nghỉ của mình để hàn huyên.
Thấy Tống đại phu nhân quá nhiệt tình, Đường Thư Nghi không tiện từ chối, bèn cùng bà đến phòng nghỉ.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoài bước vào viện tử mà Đường Thư Nghi đã cho người sắp xếp trước đó. Hắn nhìn thấy Phùng ma ma, người hầu cận của Thái phi, đang đứng đợi ở cửa. Tiêu Hoài tiến lại gần, Phùng ma ma vén rèm cho hắn bước vào, rồi tiếp tục đứng canh giữ ở ngoài.
Bước vào phòng, Tiêu Hoài nhìn thấy Thái phi đang ngồi trên ghế gấm, vẻ mặt đầy tha thiết. Hắn tiến lên, vén vạt áo choàng, quỳ xuống đất và dập đầu ba lần: "Nhi tử bái kiến mẫu phi."
Thái phi không kìm được mà rơi lệ. Bà đứng dậy đỡ Tiêu Hoài, liên tục nói: "Tốt, tốt, tốt."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Ánh mắt Tiêu Hoài cũng thoáng ướt át: "Mẫu phi, nhi tử đã trở về."
Thái phi gật đầu trong dòng nước mắt, Tiêu Hoài đỡ bà ngồi xuống. Thái phi nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn và khóc một lúc lâu, Tiêu Hoài kiên nhẫn đứng bên cạnh. Sau khi khóc đã đời, Thái phi mới buông tay hắn ra và bảo hắn ngồi xuống.
"Mấy ngày trước ta muốn gặp con, nhưng nếu ta tùy tiện đến phủ Định Quốc Công, e rằng sẽ bị người khác nghi ngờ," Thái phi lau nước mắt, nói tiếp, "Con đến đây, Thư Nghi không nghi ngờ gì chứ?"
"Không," Tiêu Hoài đáp một cách thản nhiên, lời nói dối không chút biến sắc, "Vừa rồi con gặp phải đại phu nhân phủ An Nguyên hầu, liền mượn cớ rời đi."
Thái phi gật đầu, rồi nói: "Bây giờ con đã là Tiêu Hoài, phải gánh vác trách nhiệm của một người phụ thân, một người phu quân. Không thể để bốn người họ phải chịu khổ, chịu oan ức nữa."
Tiêu Hoài khẽ gật đầu: "Nhi tử hiểu."
Thái phi thở dài: "Mặc dù nói là trời cao đã an bài để con trở thành Tiêu Hoài, nhưng ta vẫn cảm thấy có lỗi với hắn, có lỗi với Thư Nghi và ba đứa trẻ."
Bà ấy cũng đã nhiều lần tự hỏi, nếu không phải vì nhi tử chiếm đoạt thân xác của Tiêu Hoài, có lẽ Tiêu Hoài đã không chết. Vì sự hổ thẹn trong lòng, từ ngày biết nhi tử mình đã trở thành Tiêu Hoài, ngày nào bà ấy cũng phải đến tiểu Phật đường để đọc kinh, cầu nguyện cho Tiêu Hoài.
"Ta biết trong lòng con còn có thù hận," Thái phi lại nói, "Nhưng con có thể sống lại một lần đã là chuyện không dễ dàng gì. Vì vậy, con không thể để thù hận che mờ tâm trí, vì báo thù mà bỏ qua tất cả. Bây giờ con đã là người có vợ có con, phải nghĩ cho họ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nhi tử hiểu," Tiêu Hoài nói, "Ngài yên tâm, mạng của Lý Thừa Ý không quan trọng bằng mạng của nhi tử, cũng không quan trọng bằng mạng của người nhà."
Thái phi nghe hắn nói vậy thì yên tâm, bà hỏi: "Con và Thư Nghi...?"
Có một số chuyện bà không biết nên hỏi như thế nào. Bà hiểu nhi tử của mình, hắn có thể chăm sóc, nuôi dưỡng con cái của Tiêu Hoài, nhưng phu nhân của Tiêu Hoài, phỏng chừng hắn không thể thực sự xem như là phu nhân của chính mình.
Bà có thể lý giải chuyện này, nhưng đứng từ góc độ của Đường Thư Nghi mà nghĩ, phu quân vốn đang ân ái nồng thắm bỗng trở nên lạnh nhạt, bất luận là ai cũng cảm thấy khổ sở. Còn có ba đứa trẻ sẽ nghĩ thế nào?
Thái phi hỏi Tiêu Hoài về tình hình giữa hắn và Đường Thư Nghi, nhưng hắn không thể nói thật, chỉ có thể quanh co nói: "Con với nàng sống chung cũng khá hợp nhau."
Thật sự, bọn họ sống chung với nhau quả thật khá hợp nhau.
Thái phi vẫn không hoàn toàn tin lời hắn, "Hai ngày trước Cảnh Tập có đến phủ Định Quốc Công, trở về nói Ngọc Châu không vui lắm. Là do con và Thư Nghi không hợp nhau nên con bé mới không vui sao?"
Tiêu Hoài chỉ biết "........."
Sao tiểu tử kia lại lắm miệng đến vậy?
"Ta biết con cũng khó xử," Thái phi thở dài, "nhưng vẫn phải cố gắng giải quyết cho ổn thỏa, nếu không Thư Nghi và ba đứa nhỏ nhà chúng ta sẽ buồn lòng biết bao nhiêu!"
Thật ra, nếu Tiêu Hoài và Đường Thư Nghi thật sự trở thành đôi phu thê, trong lòng Thái phi cũng không cảm thấy khó chịu. Con trai còn sống đã là ơn trời lớn nhất mà ông trời ban cho bọn họ rồi, bà không muốn bận tâm quá nhiều đến những chuyện còn lại. Hơn nữa, Đường Thư Nghi cũng không có điểm nào đáng để người ta soi mói.
"Con biết, con sẽ giải quyết cho tốt." Tiêu Hoài đáp.
Hắn cũng không nghĩ quá nhiều về tương lai của mình và Đường Thư Nghi, dù sao hiện tại hai người họ cũng đang khá hợp nhau.
Đây là lần thứ hai hai mẫu tử gặp lại kể từ khi Tiêu Hoài từ cõi c.h.ế.t trở về, dĩ nhiên là có rất nhiều điều muốn nói. Ở một viện tử khác cách đó không xa, Đường Thư Nghi đang bị động quan sát Tống đại tiểu thư.
Trong lòng nàng đã để ý tới Giai Ninh quận chúa, không muốn nhìn thêm những nữ hài tử khác nữa. Nhưng mục đích của Tống đại tiểu thư và Tống đại phu nhân hôm nay là để lại ấn tượng cho nàng, từ đó thúc đẩy mối hôn sự giữa Tống đại tiểu thư và Tiêu Ngọc Thần. Vì vậy, Tống đại phu nhân đã thật sự dốc hết sức khen ngợi nữ nhi nhà mình, Tống đại tiểu thư cũng biểu hiện vô cùng tự nhiên và hào phóng.
Nói thật, nhìn bề ngoài, vị Tống đại tiểu thư này, dung mạo và phẩm hạnh đều không tệ, nhưng vẫn không thể nào sánh bằng Giai Ninh quận chúa được.